← Ch.1352 | Ch.1354 → |
- Nguyên Sơ tới, chúng ta có đi chào hỏi không?
Xa Bỉ Thi nhìn Nguyên Sơ, lại nhìn Đông Vương Công hỏi.
Đông Vương Công lắc đầu nói:
- Được rồi, hiện tại Nguyên Sơ là Đại Đế, hắn khẳng định biết chúng ta đến, không có trực tiếp tới, nói rõ tự có sắp xếp.
Trong lòng của hắn thổn thức không thôi, hắn là nhìn lấy Nguyên Sơ, Viêm Tuyên, Ly Võ, Hi Linh, Cơ Hạo Dạ cùng Thập Nhị Thánh Tướng được Tần Quân dạy bảo, hiện tại đều một mình đảm đương một phía, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Xa Bỉ Thi bĩu môi, những thằng nhãi con này cánh cứng cáp rồi, ngay cả tiền bối cũng không nhận.
Đại khái qua một nén nhang thời gian, một cỗ uy áp thật lớn giáng lâm, toàn bộ sinh linh cả kinh đứng lên.
Ngay cả Ma Cảnh Thương cũng đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói:
- Thiên Đế!
Người đến chính là Tần Quân.
Chỉ thấy Tần Quân lơ lửng ở trên không trung, sau lưng là Hi Linh cùng Bách Lý Thủ Ước.
- Thật nhiều cường giả.
Hi Linh nhíu mày nói, nàng cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều cường giả tụ tập như vậy.
Bách Lý Thủ Ước thì đã khẩn trương lại hưng phấn, hắn còn là lần đầu tiên có thể nhìn xuống nhiều cường giả như vậy, phía dưới có thật nhiều tồn tại là lúc trước hắn không dám đắc tội.
- Là Thiên Đế!
- Thiên Đế? Sao hắn lại tới đây?
- Hắn là Thiên Đế trong truyền thuyết sao?
- Quả thật là hắn! Cái này có trò hay để nhìn!
- Ma Cảnh Thương cũng khẩn trương, hẳn là Thiên Đế!
Trăm vạn sinh linh kích động khó nhịn, Đông Vương Công cùng Xa Bỉ Thi vội vàng quỳ bái, cao giọng nói:
- Tham kiến Bệ Hạ!
Xa xa Nguyên Sơ cũng quỳ xuống nói:
- Tham kiến sư tôn!
- Tham kiến sư tôn!
Ly Võ ở bên cạnh Ma Cảnh Thương cũng quỳ xuống, cao giọng nói, dẫn tới các cường giả Ma tộc ở chung quanh kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Sắc mặt của Ma Cảnh Thương khó coi, Ly Võ hoàn toàn là đánh mặt của hắn!
Tần Quân cao cao tại thượng không để ý đến các ánh mắt quăng tới, mà nhìn về phía đại thành.
- Quả nhiên là Mệnh thành, hơn nữa càng mạnh hơn Nhan Vương Thành.
Tần Quân nhíu mày nghĩ, hắn có thể cảm giác được trong Mệnh thành cất giấu tồn tại kinh khủng nào đó, khí tức như có như không để hắn cảm giác nguy hiểm.
Mệnh thành này không đơn giản!
Thời điểm hắn đánh giá Mệnh thành, toàn bộ sinh linh đều nhìn hắn, đại bộ phận đều tràn đầy sùng bái.
Hiện nay lưu truyền đại bộ phận công pháp tu luyện đều truyền từ Thiên Đế, lại thêm Thiên Đế siêu thoát khỏi trần thế, không tham dự tranh đấu, khiến cho hắn ở trong mắt chúng sinh vô cùng thần bí.
Rất nhiều truyền thuyết, để chúng sinh thần hóa Thiên Đế.
Phảng phất như Thiên Đế không gì làm không được, giống như Đại Đạo ở Hỗn Độn sơ khai.
Tù Mệnh Đế Tôn tương lai, giờ phút này ở trong biển người ngước nhìn Tần Quân, trong mắt tràn đầy dị sắc.
Lúc trước Tần Quân cứu hắn từ trong tay Vận Mệnh chi tử ra, liền để hắn sùng bái, đáng tiếc bởi vì thiên phú không đủ, Tần Quân không có thu hắn, nhưng không có ảnh hưởng hắn sùng bái Tần Quân.
Hắn một mực khát vọng được Tần Quân nhìn trúng, cho nên nỗ lực tu luyện, bây giờ tu vi cũng đạt tới Đại La Chí Tiên, như giọt nước trong biển cả, vẫn không thể làm Tần Quân chú ý.
- Khi nào ta có thể như hắn, quang huy vạn trượng, Độc Tôn Hỗn Độn.
Tù Mệnh nhìn Tần Quân, si ngốc lẩm bẩm.
Bên cạnh, một sinh linh hóa hình tức giận nói:
- Đừng có nằm mộng! Không có người nào có thể so sánh với Thiên Đế!
Tù Mệnh bĩu môi, cũng không dám phản bác.
- Thiên Đế, sao ngài lại tới đây?
Lúc này, Ma Cảnh Thương bay về phía Tần Quân, mặt mũi tràn đầy mỉm cười hỏi.
Ở trước mặt nhiều sinh linh như vậy, hắn cũng không tiện biểu hiện khiêm tốn, nhưng đối mặt Tần Quân, hắn không dám sĩ diện, chỉ có thể một bộ nhẹ nhõm bình thường.
Tần Quân cũng không nhìn hắn, nói thẳng:
- Thành này, trẫm muốn!
Lời vừa nói ra, toàn bộ Thiên Địa trong nháy mắt yên lặng lại.
Phía dưới trăm vạn sinh linh cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thiên Đế không cho Ma Tổ mặt mũi như thế.
Ma Cảnh Thương lập tức xấu hổ, cười lớn nói:
- Thiên Đế, như vậy không tốt đâu?
Hiện tại hắn tốt xấu gì cũng coi là Hỗn Độn chi chủ, Tần Quân rõ ràng ngầm đồng ý hắn thống nhất Hỗn Độn đại địa, vì sao hiện tại muốn làm khó dễ hắn?
Ai không biết hắn tới nơi đây đã hơn trăm năm, chờ đợi lâu như vậy, liền chờ đến một câu trẫm muốn của Thiên Đế?
- Ngươi có ý kiến?
Tần Quân liếc mắt nhìn hắn, hỏi, âm thanh có chút lạnh, dọa đến Ma Cảnh Thương co rụt cổ lại.
Trong trăm vạn năm, Ma Cảnh Thương vẫn như cũ là Thánh Nhân cảnh sơ kỳ, muốn đột phá sao mà khó, cho nên hắn vẫn không có đảm lượng chống lại Tần Quân.
- Thiên Đế, ngươi không khỏi quá bá đạo đi!
Thương Xá Khôi nhịn không được lên tiếng, Ma Cảnh Thương đưa lưng về phía hắn, khiến cho hắn không nhìn thấy cha mình khó xử.
Câu nói này vừa ra, Ma Cảnh Thương động dung, phía dưới trăm vạn sinh linh đều cổ quái nhìn về phía Thương Xá Khôi.
Chẳng lẽ tiểu tử này không biết Ma Cảnh Thương từng chịu nhục ở trước mặt Thiên Đế sao?
- Im miệng!
Ly Võ lạnh giọng nói, dám bất kính với sư tôn của hắn, hắn vô ý thức nắm chặt song quyền, muốn giết Thương Xá Khôi.
Thương Xá Khôi dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, không dám nói nữa.
Hắn sợ Ly Võ nhất, bởi vì Ly Võ là trưởng lão duy nhất trong Ma tộc ngoại trừ Ma Cảnh Thương dám đánh hắn, còn được Ma Cảnh Thương phong làm Ma Tôn, địa vị gần với Ma Cảnh Thương.
- Trở về đi, cố gắng hưởng thụ, Ma tộc còn lại không nhiều thời gian.
Tần Quân nhẹ giọng nói, nghe vậy, Ma Cảnh Thương ngẩn người.
Ma tộc còn lại không nhiều thời gian?
Cái này lại dọa sợ hắn, còn tưởng rằng Tần Quân muốn đối nghịch với Ma tộc, vội vàng thấp giọng nói:
- Thiên Đế, thành này ta có thể không cần, nhưng ngươi không thể nguy hại Ma tộc a!
Hắn lợi dùng pháp lực ngăn cách không gian bốn phía, khiến cho các sinh linh chỉ có thể nhìn thấy bọn hắn, lại không cách nào nghe được đối thoại, thần thức cũng không cách nào rót vào.
- Không phải trẫm, hết thảy tự có mệnh số, Ma tộc vi phạm Đại Đạo, ngươi hiểu không?
Tần Quân quay người, nhìn chằm chằm Ma Cảnh Thương, như có thâm ý nói.
Ma Cảnh Thương nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Cái gì gọi là mệnh số? Cái gì gọi là Đại Đạo?
- Không thể nói, tự mình ngộ đi!
Tần Quân cười khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía Ma Cảnh Thương tràn đầy trêu tức.
Cho dù ngươi là Ma Tổ chúa tể Hỗn Độn, cuối cùng cũng phải phai mờ ở trong dòng sông lịch sử.
Sắc mặt của Ma Cảnh Thương khó coi, trong lòng tràn đầy bất an.
Hắn hít sâu một hơi, chắp tay nói:
- Đa tạ Thiên Đế nhắc nhở!
Sau đó hắn vung tay áo thu hồi pháp lực, cao giọng nói:
- Rút lui!
Thoại âm rơi xuống, hắn liền dẫn đầu rời đi.
Các sinh linh Ma tộc hai mặt nhìn nhau, đều có chút không nghĩ ra, nhưng vẫn thành thành thật thật đi theo Ma Cảnh Thương rời đi.
Trăm vạn sinh linh ở chung quanh Mệnh thành thì oanh động lên.
Tuy không biết Thiên Đế nói cái gì, nhưng chỉ bằng dăm ba câu liền để trăm năm Ma tộc thối lui, có thể thấy được Ma Cảnh Thương kiêng kị Thiên Đế như thế nào.
Sau khi Ma tộc thối lui, Tần Quân nói:
- Các ngươi tản ra, đợi trẫm dò xét thành này!
Trăm vạn sinh linh dọa đến vội vàng tán đi, hướng bốn phương tám hướng, vô cùng hỗn loạn, nhưng tốc độ cực nhanh, cơ hồ là hai ba cái hô hấp, chung quanh Mệnh thành liền không còn một sinh linh.
Tần Quân chậm rãi lấy ra Hồng Mông Đế Kiếm, kiếm quang lóng lánh, khiến cho ánh mắt của toàn bộ sinh linh đều dừng lại ở trên Hồng Mông Đế Kiếm.
- Lại là thanh kiếm kia!
Nguyên Sơ nhìn Hồng Mông Đế Kiếm, tràn đầy vẻ chờ mong.
Hồng Mông Đế Kiếm là pháp bảo mạnh nhất của sư tôn, có thể bổ ra cấm chế mà Ma Tổ cũng không cách nào phá hay không?
Không chỉ hắn, những sinh linh khác cũng đang chờ mong.
← Ch. 1352 | Ch. 1354 → |