← Ch.1351 | Ch.1353 → |
- Hồn phi phách tán? Xảy ra chuyện gì?
Tần Quân nhíu mày hỏi, sở dĩ hắn không giết Vận Mệnh chi tử, chính là vì thông qua Vận Mệnh chi tử hiểu rõ Vận Mệnh.
Không nghĩ tới người này lại muốn hồn phi phách tán!
U Vương bất đắc dĩ nói:
- Nghe hắn nói, Vận Mệnh tựa hồ từ bỏ hắn, mà mệnh số của hắn bị Vận Mệnh cắt đứt, cho nên liền sống không được bao lâu.
Vận Mệnh!
U Vương đã từng không tin số vận mệnh, bây giờ xem như tin.
Nguyên lại thế gian thật có Vận Mệnh.
- Bị Vận Mệnh vứt bỏ?
Tâm thần Tần Quân nhất động, Vận Mệnh chi tử từ trong Huyền Hỏa Kính bay ra, giờ phút này toàn thân hắn cháy đen, đầu tóc rối bời, người không ra người quỷ không ra quỷ, so sánh với trước kia kiêu căng, tưởng như hai người.
Vận Mệnh chi tử hai tay ôm lấy đầu, thân thể cuộn mình, run giọng nói:
- Giết ta đi.
Thời gian ở trong Huyền Hỏa kính, đã xóa đi tất cả ý muốn cầu sinh của hắn, tâm lý chỉ muốn nhanh được chết.
Tần Quân lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Chỉ cần ngươi nói tin tức của Vận Mệnh, trẫm liền thành toàn ngươi.
- Để ngươi không thống khổ chút nào chết đi.
Hắn nhìn ra được, Vận Mệnh chi tử đã triệt để phế.
Sơ Đại Vận Mệnh chi tử, không nghĩ tới kết quả thê thảm như thế.
Tần Quân không có chút đồng tình, lúc trước Vận Mệnh chi tử trấn áp Xa Bỉ Thi, từng có thương hại qua không?
Hơn vạn sinh linh bị hắn cầm tù, hắn có từng đồng tình?
Vận Mệnh chi tử nghe xong, chật vật ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt trống rỗng, nhìn về phía Tần Quân, chậm rãi nói:
- Liên quan tới Vận Mệnh, ta biết được không nhiều, là nó tới tìm ta, ta được nó nhắc nhở vì Vận Mệnh đến tìm kiếm Mệnh thành.
Mệnh thành!
Đồng tử của Tần Quân phóng đại, Nhan Vương Thành của hắn đúng là Mệnh thành, tiền thân là U Vương thành.
U Vương ở trong Huyền Hỏa kính nghe xong, nói:
- Mệnh thành? Làm sao có thể, chẳng lẽ truyền thuyết là thật?
- Truyền thuyết gì?
Tần Quân hỏi, xem ra U Vương biết không ít, vậy mà trước kia tên này không nói.
- Truyền thuyết, Mệnh thành chính là Vận Mệnh sở sinh, đoạt được Mệnh thành, có thể không nghe mệnh vận bài bố.
U Vương thận trọng trả lời, từ trên phương diện tâm lý tố chất mà nói, hắn mạnh hơn Vận Mệnh chi tử nhiều, bị trấn áp vô số năm cũng không có sụp đổ.
Mệnh thành chính là Vận Mệnh sở sinh?
Chờ chút!
Chẳng lẽ...
Bỗng nhiên Tần Quân liên tưởng đến Bách Lý Thủ Ước nói tới tòa thành kia, ngay cả Ma Cảnh Thương cũng không cách nào nhìn trộm, chẳng lẽ đúng là Mệnh thành?
Vận Mệnh sơ hiển, Mệnh thành xuất hiện, cũng hợp lý.
Chỉ là không biết Mệnh thành này, có phải tiền thân của Nhan Vương Thành hay không?
- Trừ cái đó ra ta thật là cái gì cũng không biết, van cầu ngươi để cho ta giải thoát.
Vận Mệnh chi tử bất lực nằm ở trên mặt đất nói, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, làm người thấy chua xót.
Tần Quân suy nghĩ một lát, liền vung tay áo, để Vận Mệnh chi tử hóa thành tro bụi.
Trong nháy mắt tử vong, Vận Mệnh chi tử không có cảm nhận được thống khổ.
Đại điện yên tĩnh lại.
Tần Quân bắt đầu suy nghĩ sự tình Mệnh thành, hắn ở trong Nhan Vương Thành lâu như vậy, vẫn không có nhìn ra chỗ phi phàm của Mệnh thành, mới đầu hắn còn tưởng rằng Mệnh thành chỉ là một pháp bảo, cùng loại với Thiên Đế Thạch Điện của hắn.
Đại khái qua một nén nhang thời gian, Tần Quân liền nhắm mắt, tìm kiếm vị trí của tòa thành trì kia.
Dãy núi vờn quanh, bên trong là một mảnh đất hoang rộng lớn, dưới mây đen, một tòa thành trì nguy nga đứng vững, so với núi lớn chung quanh, không lộ ra thấp bé chút nào.
Thành trì được thành tường bảo hộ, mặt ngoài hiện lên màu đen đặc, các loại cung điện quỳnh lâu phụ thuộc, trong thành có một tháp cao, cao tới vạn trượng, phía trên còn có một pho tượng, nếu Tần Quân ở đây, nhất định có thể nhận ra, pho tượng này cực kỳ tương tự pho tượng Lang Ma ở Nhan Vương Thành.
Ở chung quanh thành trì, trải rộng vô số sinh linh.
Trên một ngọn núi cao ở đối diện, Ma Cảnh Thương ngồi trên bảo tọa, hai bên là cường giả Bán Thánh của Ma tộc, trong đó bao quát Ly Võ cùng Huyết Phệ Ma Thần.
- A, cỗ uy áp này.
Ma Cảnh Thương nhíu mày, trong nháy mắt liền liên tưởng đến Tần Quân.
Chẳng lẽ Tần Quân đột phá?
- Cha, ta thật đói!
Huyết Phệ Ma Thần bỗng nhiên mở miệng nói, nghe mà các cường giả Ma tộc ở chung quanh sắc mặt biến hóa.
Ly Võ hừ lạnh một tiếng, hắn rất chán ghét Huyết Phệ Ma Thần, giống như súc sinh.
Ma Cảnh Thương cưng chiều cười nói:
- Huyết Phệ, nhịn một chút.
Một tên nam tử ở phía sau Huyết Phệ Ma Thần hừ nói:
- Chỉ biết ăn thôi!
Hắn chính là con trai thứ hai của Ma Cảnh Thương, hoàn mỹ kế thừa huyết mạch của Ma Cảnh Thương, tên là Thương Xá Khôi, trăm vạn năm, đã tu luyện tới Hiển Thánh cảnh sơ kỳ.
Thương Xá Khôi chính là Ma Cảnh Thương cùng một nữ ma sở sinh, cho nên rất căm ghét Huyết Phệ Ma Thần, cho rằng Huyết Phệ Ma Thần là quái thai, hai người ngày bình thường rất không hợp nhau, nếu không có Ma Cảnh Thương che chở, đoán chừng Huyết Phệ Ma Thần đã sớm ăn hắn.
Huyết Phệ Ma Thần không thèm để ý, mà nhìn về phía dưới núi, hơn trăm vạn sinh linh tụ tập ở đây, người yếu nhất cũng có tu vi Đại La Cảnh.
Nếu đều bị hắn ăn, thật tuyệt vời bao nhiêu?
Nghĩ như vậy, Huyết Phệ Ma Thần nhếch miệng cười một tiếng, nước bọt không cầm được theo khóe miệng chảy xuống, để cho người ta ác hàn.
- Nguyên Sơ Đại Đế đến rồi!
Lúc này, trăm vạn sinh linh ở phía dưới bỗng nhiên rối loạn.
Chỉ thấy Nguyên Sơ hư không dạo bước mà đến, áo trắng kim sắc, anh tuấn uy vũ bất phàm, khí tức Bán Thánh uy áp chúng sinh, khiến cho ánh mắt của trăm vạn sinh linh đều tập trung ở trên người hắn.
Bây giờ Nguyên Sơ đã là Đại Đế, không phải là sinh linh ngây thơ lúc trước đi theo Tần Quân tu luyện.
Sau khi Giác Tỉnh huyết mạch, tốc độ tu luyện của hắn đột nhiên tăng mạnh, lần này đến đây, chính là vì tìm kiếm cơ hội thành Thánh.
- Gia hỏa này lại mạnh lên!
Ly Võ cắn răng nói, tuy Nguyên Sơ là sư huynh của hắn, nhưng ba sư huynh đệ bọn hắn vụng trộm ai cũng không phục ai, đều muốn trở thành mạnh nhất.
Nguyên Sơ cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt đạm mạc, phảng phất như nhìn người xa lạ.
Ly Võ đầu nhập Ma tộc, để Nguyên Sơ cùng Viêm Tuyên rất phẫn nộ, cho rằng Ly Võ phản bội sư tôn, còn có hàm cấp Ma Tôn buồn cười kia, mỗi lần bọn hắn nghe được, đều căm ghét cùng cực.
- Đợi ta thành Thánh, sẽ là thời điểm Đồ Ma.
Nguyên Sơ lạnh lùng nghĩ, tuy sư tôn của hắn không để ý tới thế sự, nhưng hắn đối với Ma tộc tràn đầy chán ghét, thề muốn diệt trừ Ma tộc.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, sắc mặt của Ly Võ trở nên có chút không được tự nhiên.
Ma Cảnh Thương hứng thú nhìn về phía hắn, trong miệng cười nói:
- Không hổ là đại đệ tử của Thiên Đế, nói không chừng ngày nào đó sẽ có thể thành Thánh.
Hắn tựa như nói cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia sát ý.
Thiên Đế thủ hạ có Chuẩn Đề, Khổng Thánh Nhân, nếu Nguyên Sơ lại thành Thánh, địa vị của Ma tộc liền tràn ngập nguy hiểm.
Sau khi thống nhất Hỗn Độn đại địa, dã tâm của hắn cũng đi theo bành trướng, chưa vừa lòng ở đó.
Hắn còn muốn làm người mạnh nhất!
- Ta cũng sẽ thành Thánh.
Ly Võ nhẹ giọng nói, phảng phất như nói một hiện thực.
Thương Xá Khôi bĩu môi, nói thầm:
- Ai dám để ngươi thành Thánh.
Lời vừa nói ra, cường giả Ma tộc còn lại đều biến sắc.
Ai chẳng biết Ly Võ là đệ tử của Thiên Đế, trời mới biết trong lòng của hắn nghĩ như thế nào.
Ma Cảnh Thương cười cười, phảng phất như không thèm để ý, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Nguyên Sơ.
Nguyên Sơ tìm một nơi hẻo lánh rơi xuống, thành trì thần bí này ngay cả Ma Cảnh Thương cũng không phá được, hắn đương nhiên sẽ không xuất thủ.
← Ch. 1351 | Ch. 1353 → |