← Ch.1864 | Ch.1866 → |
- Đinh! Bắt đầu vô hạn thức tỉnh cho tất cả Thần Ma!
Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu ở Tần Quân, ngay sau đó mấy trăm Thần Ma hóa thành quang ảnh bay vào trong mi tâm hắn.
Các vợ con của Tần Quân quay đầu nhìn lại, nhìn Tần Quân cao cao tại thượng, trong mắt bọn họ đều tràn đầy chờ mong.
Hiện tại tất cả vị diện đều lâm vào nguy cơ hủy diệt trước nay chưa có, duy chỉ có Tần Quân có hi vọng chiến thắng Thủy Ác, bọn hắn đều đang đợi.
- Phụ hoàng có thể chiến thắng Thủy Ác sao?
Tần Thiên Thừa lẩm bẩm, hiện tại hắn cũng có thể cảm nhận được Thủy Ác kinh khủng, để hắn có loại cảm giác hít thở không thông.
Tần Bất Phụ hừ nói:
- Nhất định có thể! Phụ hoàng là mạnh nhất! Không có thứ hai!
Nghe vậy, Tần Thiên Thừa kinh ngạc nhìn về phía Tần Bất Phụ.
Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm giác mình không bằng em trai.
Không phải thiên phú, mà là tín niệm.
Cho dù ở dưới tình huống như vậy, Tần Bất Phụ vẫn có thể biểu hiện ra nhẹ nhàng như thường.
Tiến hóa vô hạn cũng không phải chỉ cần mười giây.
Tần Quân xếp bằng ở trong không trung, tiếp tục tu luyện.
Không có mấy ngày.
Khí tức của Thiên Nguyên biến mất.
Vị Sáng Tạo Thần mạnh nhất mở Nguyên Vị Diện kia, cũng là Thần Ma mạnh nhất trong Thần Thoại hệ thống, cứ như vậy vẫn lạc.
Tần Quân không hề động dung, vẫn chuyên tâm tu luyện.
Giờ phút này, hắn đã không lo được phẫn nộ cùng bi thương, hắn che đậy tâm tình của mình, để cho mình đạt tới cảnh giới vô tình.
Sau khi Thiên Nguyên vẫn lạc, Thủy Ác trở nên càng thêm táo bạo, kiên nhẫn cũng càng giảm.
Hắn cường thế trấn sát Hình Hủy Diệt.
Hủy Diệt Nguyên Thần nắm giữ quy tắc hủy diệt cao nhất cũng theo đó vẫn lạc.
Thần giới cao nhất.
Tô Đế hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy nói:
- Tới phiên ta.
Thiên Đế nhìn Tô Đế, ung dung nói:
- Đừng sợ, rất nhanh ta sẽ đến bồi ngươi.
Tô Đế quay đầu nhìn hắn nửa quỳ xuống, mở miệng nói:
- Đa tạ ân dạy bảo.
Thiên Đế cười cười, nâng Tô Đế lên, dùng ngữ khí trách cứ nói:
- Ta dạy ngươi các loại Thần thông, ngươi bồi dưỡng cho tới độ cao bây giờ, kết quả ngươi lại lấy bản tôn làm mục tiêu, lá gan thật rất lớn nha.
Nghe vậy, trên mặt Tô Đế lần đầu lộ ra nụ cười lúng túng.
Hắn đứng dậy hóa thành một đạo độn quang biến mất, nói:
- Nếu có kiếp sau, ta sẽ còn lấy Thiên Đế làm mục tiêu!
Thiên Đế lắc đầu bật cười, chỉ là nụ cười của hắn rất nhanh liền biến mất, thần sắc trở nên u ám.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, ngồi ở bên vách núi, nhìn bóng lưng Tô Đế rời đi, thì thào nói:
- Nhân quả luân hồi, điểm cuối đến cùng ở đâu.
Tô Đế trực tiếp lao lên, ánh mắt đã xuyên qua Nguyên Không Gian rơi vào trên người Thủy Ác.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Rõ ràng là Lý Họa Hồn.
- Ngươi cũng tới.
Tô Đế không có nhìn hắn, vẫn nhìn ở trên.
Lý Họa Hồn cũng nhìn chằm chằm lên trên, nói:
- Không có ta, ngươi được không?
Khóe miệng Tô Đế giương lên, lúc trước vì trốn tránh Hồng Mông Hỗn Độn đại chiến, Nhậm Ngã Tiếu ném Lý Họa Hồn vừa ra đời vào thế giới hắn đang ở, hai người cùng nhau trưởng thành, quan hệ thâm hậu, lúc trước Tô Đế sáng tạo Tô Đế tông, Lý Họa Hồn cũng là một thành viên của Tô Đế tông, nhưng cuối cùng hắn vì mạnh hơn, theo Nhậm Ngã Tiếu rời đi, trở thành Thần Ma của Thần Thoại hệ thống.
Lúc ấy, Lý Họa Hồn bị Tô Đế tông xem như là phản đồ.
Vô số năm sau, bọn hắn ở Hồng Mông gặp nhau, Lý Họa Hồn lại hóa thành huyết y, tàn sát thương sinh, bọn hắn càng ngày càng xa.
- Trận chiến cuối cùng, có thể cùng ngươi chết chung một chỗ, cũng xem như rất tốt.
Tô Đế cười khẽ nói, Lý Họa Hồn cười theo.
Dưới trạng thái áo trắng, Lý Họa Hồn sẽ rất ít cười, còn cười sáng sủa như thế, như thiếu niên thế gian.
Hai người cấp tốc đột phá Nguyên Không Gian.
Không đến ba cái hô hấp, uy áp đại chiến lần nữa bao phủ các vị diện.
Trận chiến này kết cục đã bị chúng sinh biết trước.
Sợ hãi, tuyệt vọng lan tràn.
Mặc dù không ngừng có cường giả khiêu chiến Thủy Ác, nhưng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.
Đến cùng ai có thể cứu vãn hết thảy?
Chúng Thần khởi nguyên.
- Đinh! Tất cả Thần Ma đã triệu hoán đều thành công vô hạn thức tỉnh! Trực tiếp phóng thích!
Thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên ở trong đầu Tần Quân, ngay sau đó, vô số quang ảnh từ mi tâm của hắn bay ra.
Các Thần Ma đều đạt tới Vô Thượng Nguyên Thần thập cảnh!
Ngoại trừ Chí Cao Thần Lực, đây chính là đỉnh phong tu luyện, là cuối cùng.
Bọn hắn lơ lửng ở trước mặt Tần Quân, trên không trung quỳ lạy.
- Đinh! Thần Thoại hệ thống hoàn thành sứ mệnh, dung nhập trong cơ thể ký chủ!
Lúc này, thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên lần nữa, Tần Quân trừng to mắt, ánh mắt vô cùng phức tạp, cho dù hắn để cho mình ở vào trạng thái vô tình, tâm cảnh vẫn nổi sóng.
Thần Thoại hệ thống là tồn tại làm bạn hắn dài nhất.
Nó nhìn như không có linh tính, chỉ là pháp bảo, nhưng ở trong lòng Tần Quân, sớm đã coi nó là thân nhân.
Lần này, Thần Thoại hệ thống cũng như các Hồng Mông Thần linh, tác thành hắn.
Trong chốc lát, Thần Thoại hệ thống biến thành lực lượng rót vào thần hồn của Tần Quân, để hắn tiến hóa, để hắn thuế biến.
Tần Quân chậm rãi nhắm mắt lại, giận quát một tiếng:
- Vì trẫm mà chiến!
Oanh! Oanh! Oanh.
Mấy trăm vị Thần Ma phóng lên trời, kinh động toàn bộ Thần giới cao nhất.
Đát Kỷ, Hi Linh Nữ Đế, Thiên Vận, Tần Thiên Thừa... tất cả mọi người nhìn trợn mắt hốc mồm, quần tinh lên không, giống như ánh sáng cứu thế.
Cùng lúc đó, khí tức của Tô Đế cùng Lý Họa Hồn cũng biến mất.
Bọn hắn cũng đi theo gót Cực Đế, Chính Hoa Tà Phật, Thiên Nguyên, Hình Hủy Diệt.
Thời gian Thủy Ác tru giết bọn hắn rất ngắn, cũng không phải bọn hắn quá yếu, mà là Thủy Ác đã không muốn lãng phí thời gian.
Luân Hồi cung.
- Những khí tức này... làm sao có thể.
Bất Hủ đứng dậy, toàn thân run rẩy.
Mấy trăm Vô Thượng Nguyên Thần thập cảnh, đây là khái niệm gì?
Mặc dù bọn hắn tu luyện Vạn Sinh Sáng Tạo Công, áp đảo Vô Thượng Nguyên Thần, nhưng bọn hắn vẫn sợ hãi.
Khả năng của Thiên Đế, không thể tưởng tượng.
- Ta chính là Thiên Đế tọa hạ Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không! Hôm nay vì Thiên Đế mà chiến, vì Thiên Đế mà chết!
Tiếng gầm gừ của Tôn Ngộ Không vang vọng tất cả vị diện, rung động chúng sinh.
Thiên Đế xuất thủ!
- Ta chính là Thiên Đế tọa hạ Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân Dương Tiễn! Ta từng thề, kiếp này không phụng thiên, chỉ phụng Thiên Đế, hôm nay vì Thiên Đế mà chết!
- Ta chính là Thiên Đế tọa hạ Quan Vân Trường! Bằng vào Thanh Long đao của ta, nhất định trảm hồn Thủy Ác!
- Ta chính là Thiên Đế tọa hạ Lý Nguyên Bá! Ha ha ha! Bệ hạ, nhìn ta biểu hiện!
- Ta chính là Thiên Đế tọa hạ Khổng Tuyên! Nguyện vì Thiên Đế chiến tử!
Vô số tiếng rống giận dữ vang vọng từng Nguyên Vị Diện, chính là các Thần Ma tuyên thệ, trước khi chết, bọn hắn cũng phải dùng cái chết của mình đến khích lệ chúng sinh.
Nói cho chúng sinh, đừng sợ, còn có Thiên Đế!
Mấy trăm vị Thần Ma giết vào khu vực hư vô, không cho Thủy Ác cơ hội nói nhảm, nhao nhao giết tới.
Xông lên trước nhất chính là Tôn Ngộ Không.
Hoàn toàn như trước đây!
Tề Thiên Đại Thánh vĩnh viễn xông pha chiến đấu!
Theo sát là Lý Nguyên Bá cùng Dương Tiễn, tất cả Thần Ma cảnh giới đều đạt đến đỉnh phong, nhưng lực chiến đấu của bọn hắn không đồng dạng.
- Đi chết đi!
Tôn Ngộ Không vung một gậy, Hỗn Độn Tử Kim Bổng hóa thành vô số tàn ảnh, đủ để xuyên phá Nguyên Vị Diện, một gậy đánh về phía Thủy Ác.
← Ch. 1864 | Ch. 1866 → |