← Ch.1861 | Ch.1863 → |
Khu vực hư vô.
Thủy Ác ngồi xếp bằng, quanh thân quấn quanh lấy từng sợi khí tức đen xám giao hòa, chính là lực lượng của Cực Đế.
Hấp thu lực lượng của Cực Đế, hắn trở nên càng mạnh hơn.
Nguyên bản lực lượng của Cực Đế là hắn đưa cho, nhưng thiên phú của Cực Đế không gì sánh kịp, sáng tạo ra Thần thông mới, lực lượng nâng cao một bước, cuối cùng làm giá y cho hắn.
Chính Hoa Tà Phật mang theo Nguyên Phạt bước vào khu vực hư vô, nhìn Thủy Ác, thần sắc hắn kiên định, ánh mắt không sợ hãi chút nào.
- Lúc trước gia hoả kia còn mạnh hơn ngươi, hắn cũng chết, ngươi còn dám tới?
Thủy Ác nhắm mắt lại hỏi, trong lời nói tràn ngập trào phúng.
Hắn không hiểu những người này là chuyện gì xảy ra, vì sao một cái tiếp một cái tới chịu chết?
Hắn rất chán ghét loại cảm giác này.
Hắn hi vọng chúng sinh sợ hãi mình, mà không phải muốn khiêu chiến hắn.
Chính Hoa Tà Phật hừ lạnh một tiếng, dẫn theo Nguyên Phạt lao về phía Thủy Ác.
- Đây là Nguyên Phạt đánh Sáng Tạo Thần, hôm nay đánh ngươi, là vũ nhục lớn nhất với nó!
Chính Hoa Tà Phật gầm thét nói, hắn đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, cũng không sợ chọc tức Thủy Ác.
Oanh...
Hai bên đụng vào nhau, rung động hết thảy.
Chính Hoa Tà Phật tay cầm Nguyên Phạt, vô số quy tắc từ trong Nguyên Phạt bộc phát, Nguyên Phạt rơi vào trên người Thủy Ác, quy tắc lực quấn quanh Thủy Ác.
Trong chốc lát, Thủy Ác hét thảm lên, diện mục vô cùng dữ tợn.
Mặc dù thực lực của Chính Hoa Tà Phật không bằng Cực Đế, nhưng Nguyên Phạt của hắn là Thần khí mạnh nhất.
Một roi một roi rơi xuống, đánh cho Thủy Ác chạy trối chết, gào thét liên tục.
Mới đầu Chính Hoa Tà Phật còn kinh hỉ, nhưng rất nhanh liền phát hiện Thủy Ác lại càng ngày càng mạnh, hắn hấp thu đặc tính Đại Chu Thiên chưởng của Cực Đế, lại đang hấp thu lực lượng của Nguyên Phạt!
- Làm sao có thể!
Sắc mặt của Chính Hoa Tà Phật kịch biến, giờ khắc này, hắn mới thật sự hiểu địch nhân mình đối mặt đến cùng khủng bố như thế nào.
Cứ theo đà này, Thủy Ác tất sẽ hấp thu hết Nguyên Phạt, đến lúc đó, nghênh đón hắn chính là ác mộng.
Thần giới cao nhất.
Theo các Sáng Tạo Thần vẫn lạc, bầu không khí của Thần giới cao nhất vô cùng nghiêm trọng, các sinh linh thậm chí không dám rời đi đại thế giới của mình.
Một ngày này, Nhậm Ngã Tiếu, Hồng Mông Đại Đế, Thái Dịch Hỗn Độn cùng Cửu Cực Càn Đế mất tích bỗng nhiên xuất hiện, bọn hắn trực tiếp bay về phía Chúng Thần khởi nguyên.
- Xác định chưa? Một cái cũng không để lọt?
Nhậm Ngã Tiếu trầm giọng hỏi, Hồng Mông Đại Đế cùng Thái Dịch Hỗn Độn đều gật đầu.
Cửu Cực Càn Đế nghi hoặc hỏi:
- Mang bọn hắn làm cái gì? Trong bọn họ, ngoại trừ cực kì cá biệt, đều quá yếu.
Bây giờ tu vi của Cửu Cực Càn Đế thình lình đạt tới Vĩnh Hằng Thần Mệnh cửu cảnh, mặc dù không bằng đám người Nhậm Ngã Tiếu, nhưng so sánh với trước kia, có thể nói là thoát thai hoán cốt.
- Ngươi biết cái gì?
Nhậm Ngã Tiếu liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói, dọa đến Cửu Cực Càn Đế khẽ run rẩy, không dám hỏi nhiều.
Lúc trước đến Thần giới cao nhất cứu Lý Họa Hồn, báo thù cho Cửu Cung Thủy Đế, bọn hắn còn tưởng rằng Cửu Cực Càn Đế bị bắt, kết quả gia hỏa này chạy trốn, một mực trốn ở biên giới Thần giới cao nhất, gần đây chui vào Hồng Mông, bị Hồng Mông Đại Đế phát hiện.
Này làm Nhậm Ngã Tiếu, Hồng Mông Đại Đế, Thái Dịch Hỗn Độn tức giận, đánh hắn một trận tơi bời, để hắn bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.
Rất nhanh, bọn hắn liền đến Chúng Thần khởi nguyên.
Bọn hắn không có đi quấy rầy Tần Quân tu luyện, mà rơi vào trên thảo nguyên.
Thiên Vận cùng Cát Tường bỗng nhiên bay tới, sau lưng còn đi theo Tần Thiên Thừa cùng Tần Bất Phụ, bốn người đang tỷ thí tốc độ.
- Sao các ngươi lại tới đây?
Thiên Vận hiếu kỳ mà hỏi.
Nhậm Ngã Tiếu trợn trắng mắt, nói:
- Các ngươi có thể tới, chúng ta lại không được sao?
- Đúng a, không được.
Cát Tường đương nhiên nói.
Phốc...
Nhậm Ngã Tiếu kém chút tức giận đến phun máu, rất muốn hành hung Cát Tường một chầu.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay phải lên, ngay sau đó vô số bóng người xuất hiện ở trên thảo nguyên.
Mấy trăm Thần Ma đứng ở trên thảo nguyên, lấy Dương Mi đại tiên, Lý Bạch, Dương Tiễn, Lý Tồn Hiếu, Hồng Hài Nhi, Lôi Chấn Tử... cầm đầu.
Lý Nguyên Bá, Tôn Ngộ Không, Như Lai, Cửu Linh Nguyên Thánh, Hình Thiên, Bồ Đề tổ sư, Hậu Nghệ, Viên Hồng, Triệu Vân, Quan Vũ, Ngưu Ma Vương, Thái Bạch Kim Tinh, Đế Tuấn, La Sĩ Tín, Triệu Công Minh, Thái Thượng lão quân, Đông Hoàng Thái Nhất, Na Tra, Hắc Bạch Vô Thường, Khổng Tuyên, Doanh Chính, Nhiễm Mẫn, Nữ Oa, Lục Nhĩ Mi Hầu, Vô Chi Kỳ, Lữ Bố, Hồng Quân, Can Tướng Mạc Tà, Hạng Võ, Bạch Khởi, Đế Giang, Côn Bằng, Lưu Trầm Hương, Lục Áp đạo nhân...
Võ Tắc Thiên, Hoàng Phong đại vương, Hằng Nga, Tỳ Bà, Cửu Thiên Huyền Nữ, Dương Tái Hưng, Hàn Tín, Cửu Đầu Trùng, Kim Thiền Tử, Nguyên Thủy thiên tôn, Thông Thiên giáo chủ, Nam Cực Tiên Ông, Huyền Đô, Hiên Viên Hoàng Đế, Thần Nông, Phục Hy, Lưu Bá Ôn, Gia Cát Lượng, Hao Thiên Khuyển, Hoắc Khứ Bệnh, Chúc Cửu Âm, Cường Lương, Khoa Phụ, Hậu Thổ, Nhục Thu, Thiên Lý Nhãn...
Bao quát những Thần Ma đến từ Thần Ma phó bản cũng ở trong đó.
Bọn hắn không có kinh ngạc, mà trầm mặc nhìn Nhậm Ngã Tiếu.
Bởi vì trước khi đến, Nhậm Ngã Tiếu đã nói với bọn hắn mục đích tới nơi này, trong đó bao quát Thủy Ác.
Đáng nhắc tới chính là, các Thần Ma không ai cự tuyệt!
Cho dù sợ hãi, bọn hắn cũng cắn chặt hàm răng đồng ý.
- Là ta mang các ngươi tới nơi này, trước kia là ta bá đạo, không có cho các ngươi cơ hội, cưỡng ép tước đoạt tự do của các ngươi, hiện tại, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không muốn chết, có thể rời đi.
- Bất quá nói trước, cho dù các ngươi rời đi, Thủy Ác cũng có thể hủy diệt hết thảy, các ngươi lưu lại chỉ là vì bệ hạ kéo dài thời gian, để bệ hạ cường đại đến tru sát Thủy Ác!
Nhậm Ngã Tiếu nhìn chằm chằm mấy trăm Thần Ma, trầm giọng nói.
Hồng Mông Đại Đế, Thái Dịch Hỗn Độn, Cửu Cực Càn Đế cũng rất tò mò, những sinh linh này đến cùng có quan hệ gì với Nhậm Ngã Tiếu?
Thiên Vận đứng ở phía sau, ánh mắt lấp lóe.
Cát Tường thì vò đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Tần Thiên Thừa cùng Tần Bất Phụ thì hoàn toàn là xem náo nhiệt.
- Từ khi Dương Tiễn bái nhập bệ hạ, liền quyết định dùng thân này làm đao cho bệ hạ, tuyệt không lùi bước!
Dương Tiễn đi ra, quay người nhìn về phía tất cả Thần Ma cao giọng nói.
- Hừ! Còn cần ngươi nói? Ba con mắt, cùng Thủy Ác chiến một trận, nhất định phải để cho ta xông ở phía trước!
Tôn Ngộ Không khiêng Hỗn Độn Tử Kim Bổng hừ lạnh nói, khắp khuôn mặt là chiến ý.
Cùng địch nhân mạnh nhất chiến đấu, để hắn nhiệt huyết sôi trào.
Đông Hoàng Thái Nhất ngửa mặt lên trời cười dài, nói:
- Đã đến một bước này, còn nói cái gì lui hay không lui, mặc dù chúng ta không làm việc cho Thiên đình, nhưng vĩnh viễn tôn Thiên Đế là bệ hạ!
- Quan Vân Trường ta phải chết trước bệ hạ!
- Từ Đại Tần vương quốc đến Đại Tần Thiên Đình, ta chưa e sợ qua!
- Nói đi, lúc nào khai chiến!
- Hừ, nghĩ chúng ta là ai? Chúng ta là Thần tướng của Đại Tần Thiên Đình! Chưa từng sợ qua?
- Ha ha ha, ngươi cảm giác chúng ta sẽ trốn sao?
Các Thần Ma nhao nhao lên tiếng, đều hào tình vạn trượng, hung hãn không sợ chết.
Trên đỉnh núi, Tần Quân đang tu luyện dù chưa mở mắt, nhưng khóe miệng vẫn giơ lên.
Đến nay, hắn đã không cần Thần Ma bảo hộ, nhưng tuế nguyệt chinh chiến trước kia hắn chưa từng quên.
← Ch. 1861 | Ch. 1863 → |