← Ch.1735 | Ch.1737 → |
- Hừ! Bát Hầu!
Âm thanh kia hừ lạnh lần nữa, sau đó không lại phản ứng Tôn Ngộ Không, mặc cho hắn cười.
Ở chung quanh Táng Ma sơn đã có thật nhiều sinh linh, nhưng không có người nào dám tùy tiện tiến vào Táng Ma sơn.
Nhìn mấy bóng người trên đỉnh núi, các sinh linh không ngừng nghị luận
- Bọn hắn là Đại Đế của Đế Đình sao?
- Không rõ, khí tức thật cường đại, chí ít Tạo Hóa ngũ trọng!
- Khí tức trên núi tựa như là Võ Chính đại đế!
- Võ Chính đại đế? Hắn không phải đã chết rồi sao?
- Thật là Võ Chính đại đế, mấy trăm tỷ năm trước một mình giết vào Hùng Phong thần vực, không người dám gánh uy phong, ta từng tận mắt nhìn thấy!
Rất nhanh liền có sinh linh nhận ra một bóng người trong đó.
Võ Chính đại đế!
Sỉ nhục lớn nhất của Hùng Phong thần vực, bởi vì vũ nhục một phương Thần Vực bị Đế Đình xử tử, không nghĩ tới lại gia nhập Đế Đình.
Các sinh linh âm thầm phỏng đoán, nếu tin tức này truyền đến Hùng Phong thần vực, khẳng định sẽ gây ra chấn động cực lớn
Nhưng gần đây Hùng Phong Hư Vô chết thảm, Hùng Phong thần vực lại có ý kiến, cũng không dám làm tức giận Đế Đình
- Nha, Võ Chính, không nghĩ tới còn có không ít người nhớ kỹ ngươi.
Trên đỉnh núi, một tiếng cười nhẹ vang lên, Võ Chính đại đế hơi giương cằm, rút ngắn khoảng cách xem xét, Võ Chính đại đế mặc hắc bào, tóc dài tung bay, khuôn mặt tuấn lãng hùng vũ, bả vai to lớn phảng phất như gánh chịu hết thảy.
Võ Chính đại đế mặt không biểu tình nói:
- Kia đã là quá khứ.
Bên cạnh có một tên nam tử tóc trắng lại gần, khuôn mặt âm lãnh, như rắn độc, cười khẽ nói:
- Năm đó ngươi vốn nên bị xử tử, vì sao còn sống?
Võ Chính đại đế liếc mắt nhìn hắn nói:
- Có một số việc, ngươi không nên nghe ngóng, nếu không không người có thể cứu được ngươi.
Lời vừa nói ra, nam tử tóc trắng nheo mắt lại, mơ hồ hiện lên một tia sát cơ, nhưng hắn ẩn tàng rất khá, cười tủm tỉm thối lui.
Trừ bọn họ, còn có năm bóng người, bọn hắn đều từng là cường giả uy chấn một phương, bây giờ liên thủ hiệu lực cho Đế Đình
- Chúng ta còn phải đợi bao lâu?
Võ Chính đại đế nhìn về phía một hắc ảnh ở sau lưng hỏi, trong sương mù dày đặc, bọn hắn như Ma Tổ tề tụ, để cho người ta sợ hãi
- Đợi thêm hai ngày nữa.
Hắc ảnh trả lời, âm thanh khàn khàn, sát khí đi theo tản ra, như là Hàn Phong.
Hai ngày, đối với bọn hắn mà nói, tựa như nháy mắt
Một bên khác, Mệnh Thành nhanh chóng bay về phía Táng Ma sơn
Đám người Tần Quân cùng Bạch Đế đứng ở trên đỉnh, nhìn tinh không phương xa
- Phía trước hội tụ khí tức đều rất cường đại, đây chính là Nguyên Vị Diện thứ tám, thời gian tồn tại còn dài hơn Hồng Mông, ngươi nói, ngoại trừ Nguyên Vị Diện thứ tám, phải chăng còn có những Nguyên Vị Diện khác?
Bạch Đế vuốt râu cảm khái nói, hắn không khỏi nghĩ tới Thánh Đình ở Huyền Đương đại thế giới
Quê hương quá nhỏ.
Tần Quân trợn trắng mắt nói:
- Thứ tám, nghe xong liền biết còn có thứ bảy thứ sáu được không.
Bạch Đế cười hắc hắc:
- Cũng phải.
Hưu...
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên lướt qua một bóng người màu xanh da trời, tốc độ còn nhanh hơn Mệnh Thành
Tần Quân liếc mắt nhìn, ngẩn người.
Lại là Tuyền Khải Nữ Hoàng của Thương Cảnh thần vực.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tuyền Khải Nữ Hoàng quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười, tựa hồ cũng không kinh ngạc gặp được Tần Quân
- Nàng cũng muốn đi Táng Ma sơn?
Tần Quân híp mắt nghĩ, hiện tại hắn đã có thể xem thấu tu vi của Tuyền Khải Nữ Hoàng
Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ Tạo Hóa lục trọng!
Không hổ là một phương Vực Chủ.
Tuyền Khải Nữ Hoàng rất nhanh liền tan biến ở phía trước
- Ngươi biết nàng? Chậc chậc, diễm phúc của tiểu tử ngươi thật không cạn, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Tuyền Khải Nữ Hoàng cười qua với người nào.
Bạch Đế nháy mắt ra hiệu nói, muốn giễu cợt Tần Quân.
Lý Nguyên Bá hừ nói:
- Đó là đương nhiên, Bệ Hạ của chúng ta mị lực lớn biết bao!
- Vậy còn ngươi?
- Ta? Ta không thích nữ nhân!
- ...
Bạch Đế lắc đầu cười một tiếng, không thèm để ý ngốc tử này.
Mệnh Thành tiếp tục phi hành.
Hai ngày vội vàng trôi qua.
Táng Ma sơn đã tụ tập mấy chục vạn sinh linh, tu vi đều rất mạnh, không chỉ là Thương Cảnh thần vực, đại bộ phận đều đến từ Thần Vực còn lại, tất cả lơ lửng trong tinh không, không dám tùy tiện vào Táng Ma sơn
Tinh Không tối tăm, âm vụ bao phủ.
Ngoại trừ xem náo nhiệt, các sinh linh còn muốn bái nhập Đế Đình
Truyền thuyết, vừa vào Đế Đình, vạn thần cúng bái, bách vực không dám đắc tội
- Đó chính là dị loại sao? Thoạt nhìn không có chỗ dị thường.
- Chậc chậc, hai Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ, đoán chừng không phải dị loại.
- Đế Đình nói bọn hắn là dị loại, bọn hắn chính là dị loại!
- Các ngươi đoán Đế Đình sẽ thẩm phán bọn hắn như thế nào?
- Không hiểu rõ vì sao Đế Đình hưng sư động chúng như vậy.
Các sinh linh nghị luận, Tuyền Khải Nữ Hoàng ẩn vào trong sương mù dày đặc, tựa như trăng giấu ở sau mây.
Lông mi của Tuyền Khải Nữ Hoàng khẽ run, phảng phất như rung chuyển thiên hạ, một đôi mắt đẹp ẩn chứa thu thủy chậm rãi mở ra, nhu tình rút đi, thay vào đó là thâm thúy không cách nào tra rõ
- Nên bắt đầu a?
Tuyền Khải Nữ Hoàng nhẹ giọng nói, như nói chuyện với mình
Cũng không lâu lắm, thanh âm của Võ Chính đại đế vang lên:
- Lúc trước chúng ta tuần tra nguyên cảnh, phát hiện hai dị loại đến từ hạ giới, chúng ta hoài nghi hạ giới có âm mưu với chúng ta, hôm nay ở đây thẩm phán hai dị loại, ở trước mặt chúng sinh công chính thẩm phán ra âm mưu của hạ giới.
Công chính!
Đây là khẩu hiệu của Đế Đình, sinh linh sống lâu đều biết là chuyện tiếu lâm
Đế Đình công chính còn nô dịch vô số Thần Vực?
Oanh! Oanh!
Hai thạch quan dâng lên, bên trong phong ấn Tôn Ngộ Không cùng Dương Tiễn trôi nổi ở trên không Táng Ma sơn, bị mấy trăm vạn ánh mắt khóa chặt.
- Thẩm phán con mẹ ngươi! Có bản lĩnh trực tiếp giết chúng ta!
Tôn Ngộ Không giận mắng, không sợ chết chút nào.
Mặc dù Dương Tiễn không có nói chuyện, nhưng hai mắt nhắm chặt, mặt lạnh.
- Nói đi, các ngươi là ai phái tới, đến từ nơi đâu!
Nam tử tóc trắng bỗng nhiên bay lên, đi vào trước mặt hai vị Thần Ma chất vấn.
Võ Chính đại đế cùng sáu bóng người khác đi theo bay lên, xông mở âm vụ ở chung quanh Táng Ma sơn
Khí tức của bọn hắn hội tụ vào một chỗ, để mấy trăm vạn sinh linh tâm thần rung mạnh
- Thật mạnh.
Tuyền Khải Nữ Hoàng nheo mắt, nàng không khỏi liên tưởng đến Tần Quân, khẽ lắc đầu, phảng phất như vì Tần Quân mặc niệm
- Các ngươi ngốc sao, ta sẽ nói?
Tôn Ngộ Không giận đỗi nói, nghe mà không ít sinh linh không biết nên khóc hay cười.
Sắc mặt của nam tử tóc trắng âm trầm, tay phải vung lên, từng tia huyết khí quỷ dị chui vào trong cơ thể Tôn Ngộ Không, trong chốc lát, Tôn Ngộ Không biến sắc, ngửa đầu gào thét.
- A a a a....
Tiếng kêu thảm thiết của Tôn Ngộ Không tràn đầy thống khổ, để người tê cả da đầu
Võ Chính đại đế mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn Tôn Ngộ Không, chờ đợi Tôn Ngộ Không cung khai.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ nổi giận truyền đến, uy chấn tinh không.
Chính là Lý Nguyên Bá!
Chỉ thấy một đạo quang mang bay vọt tinh không, lướt qua mấy trăm vạn sinh linh.
Đương...
Nam tử tóc trắng vô ý thức huy chưởng ngăn trở, cản một thanh cự đao ở trước mặt, cùng Kim Chùy của Lý Nguyên Bá va chạm, oanh một tiếng, nhục thân của nam tử tóc trắng bị nện đến rơi vào Táng Ma sơn, cự đao huyết sắc thì bị cắt ngang.
← Ch. 1735 | Ch. 1737 → |