← Ch.1692 | Ch.1694 → |
- Đó là nàng, tại sao lại ở chỗ này.
Cửu Cực Chí Cao nhíu mày, sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Nguyên Đế.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Nguyên Đế quay đầu nhìn hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười tuyệt mỹ, kinh diễm Hồng Mông, đáng tiếc Cửu Cực Chí Cao không hề bị lay động
- Hừ!
Cửu Cực Chí Cao hừ lạnh một tiếng, chợt ánh mắt chuyển di, cao giọng hỏi:
- Còn có ai?
Cửu Cung Bá Thượng vẫn lạc cũng không để hắn ngưng chiến, hắn muốn tiếp tục tiếp nhận khiêu chiến, hắn muốn thắng càng nhiều cường giả
Không có một sinh linh ứng thanh, đều nhìn về phía Tần Quân
Giờ phút này Tần Quân không xuất thủ, không người nào dám xuất thủ, bọn hắn đều sợ mình múa rìu qua mắt thợ, mất mặt xấu hổ
Đáng tiếc, Tần Quân sẽ không xuất thủ, bởi vì có sai lầm thân phận Thiên Đế
Thiên Đế không chủ động khi dễ kẻ yếu!
- Bọn hắn đều nhìn ngươi, vì cái gì?
Nguyên Đế hiếu kỳ hỏi, ánh mắt nhìn Tần Quân, phảng phất như tỏa ánh sáng
Tần Quân mặt không đổi sắc nói:
- Có thể là sùng bái trẫm a.
Lúc này, Đấu Chiến Thắng Phật đi vào trước mặt Đại Đế Tà Lang quỳ xuống, hổ thẹn nói:
- Thuộc hạ làm Bệ Hạ mất thể diện.
- Không có việc gì, ngươi đã biểu hiện rất tốt.
Tần Quân gật đầu cười nói, dù sao đối thủ là Thần Linh phân thân, Đấu Chiến Thắng Phật biểu hiện đã nằm ngoài dự đoán của hắn
Chu Ma đại đế không nói gì, nhưng vẫn thành thành thật thật đợi ở một bên, biểu lộ vô cùng phiền muộn
Tam đế liên thủ, lại bị Cửu Cực Chí Cao hoàn ngược, thật sâu kích thích đến lòng tự tôn của hắn
- Làm sao? Không có người sao?
Cửu Cực Chí Cao cao giọng hỏi, đang khi nói chuyện, hắn đưa mắt về phía Tô Đế
Ở đây, ngoại trừ Tần Quân thâm bất khả trắc, cũng chỉ có Tô Đế có thể uy hiếp được hắn
Đối mặt ánh mắt của hắn, Tô Đế biểu lộ lạnh lùng nói:
- Ta sẽ khiêu chiến ngươi, nhưng không phải hiện tại.
Lời này rơi vào trong tai các sinh linh, liền có một phen ý tứ khác, chẳng lẽ Tô Đế đang đợi Cửu Cực Chí Cao suy yếu?
Cửu Cực Chí Cao nhìn Tô Đế một chút, sau đó thu hồi ánh mắt
Không người khiêu chiến Cửu Cực Chí Cao, khiến cho tinh không lâm vào trong yên lặng
Lúc này, Tần Quân chú ý tới Nhan Vương Điện đang lặng lẽ lui lại, rõ ràng là muốn thoát đi.
- Trẫm để ngươi đi rồi sao?
Thanh âm của Tần Quân nổ vang ở bên tai Vũ Văn Thành Đô, chấn động đến thân thể hắn run lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tần Quân, phát hiện Tần Quân không có nhìn về phía hắn, nhưng một màn này để hắn càng thêm sợ hãi
Lúc trước Vũ Văn Thành Đô còn dám cùng Tần Quân cạnh tranh một phen, nhưng khi Tần Quân đánh giết Cửu Cung Bá Thượng, hắn không dám lại ảo tưởng nữa.
Tuy hắn cuồng, nhưng cũng biết mình cùng Cửu Cực Chí Cao chênh lệch, huống chi Cửu Cung Bá Thượng bài danh ở trên Cửu Cực Chí Cao.
- Điện Chủ, còn do dự cái gì?
Đoạn Mặc Hiên truyền âm hỏi, hắn không có nghe được âm thanh của Tần Quân, còn tưởng rằng Vũ Văn Thành Đô không cam tâm rời đi
Vũ Văn Thành Đô cắn răng, lúc này quay đầu, chuẩn bị thao túng Nhan Vương Điện rời đi
- Dừng lại!
Đúng lúc này, âm thanh của Tần Quân vang lên, uy chấn toàn bộ tinh không
Tần Quân đứng dậy, biến mất tại nguyên chỗ, ngay sau đó liền đến trên Nhan Vương Điện, đồng tử của Vũ Văn Thành Đô co rụt lại, vô ý thức thôi động pháp lực, đáng tiếc đã không kịp, Tần Quân thuấn di đến trước mặt hắn
Phanh...
Vũ Văn Thành Đô chỉ cảm thấy bụng gặp trọng kích, ý thức hoảng hốt, máu tươi từ trong miệng phun ra, hai đầu gối mềm nhũn, oanh một tiếng, quỳ trên mặt đất, chấn động đến toàn bộ Nhan Vương Điện lay động kịch liệt
Đoạn Mặc Hiên vừa nhìn thấy là Tần Quân, dọa đến mất hồn mất vía, quên cả hành động
Bá...
Trong tinh không, ánh mắt toàn bộ sinh linh quăng tới, khi thấy Tần Quân công kích Vũ Văn Thành Đô, đều nghẹn họng nhìn trân trối
Cộc!
Tần Quân nhấc chân, đạp lên đầu Vũ Văn Thành Đô, làm cho Vũ Văn Thành Đô quỳ xuống
Hình ảnh phảng phất như dừng lại, Thiên Đế ngạo nghễ mà đừng, chân phải đạp đầu Nhan Vương Điện Điện Chủ, bức đối phương quỳ bái mình, chấn động nhân tâm không gì sánh nổi, khắc sâu vào trong lòng mỗi một vị sinh linh, để bọn hắn tim đập nhanh hơn
Bá khí!
Không có gì sánh kịp!
- Làm tốt lắm!
Đế Giang huy quyền cười nói, cực kỳ hưng phấn
Lục Ngô, Đấu Chiến Thắng Phật, Chu Ma đại đế, Hồng Quân đều nuốt nước miếng.
Trong tinh không, các đại nhân vật như Lăng Đế, Khánh Đế, Nạp Lan Tôn Vương, Minh Đế, Bá Hàn U... tất cả đều con mắt đăm đăm
Ngay cả Tô Đế ăn nói có ý tứ cũng lộ ra nụ cười.
Tần Quân nhìn xuống Vũ Văn Thành Đô dưới chân, nói:
- Ngươi biết sai ở chỗ nào không?
Vũ Văn Thành Đô muốn đứng dậy, nhưng bị Tần Quân ép không thể động, một cỗ lực lượng vô hình bao vây hắn, để hắn ngay cả Thần thông cũng không cách nào mở rộng, giờ khắc này, hắn cảm giác toàn bộ Hồng Mông đều ép trên người mình, khó chịu đến cực điểm
- Trẫm cho ngươi hết thảy, để ngươi giải phong ấn, ngươi hồi báo trẫm như thế nào?
Đối mặt Tần Quân chất vấn, Vũ Văn Thành Đô vừa sợ vừa giận, ngay ở trước mắt bao người, mặt mũi của Nhan Vương Điện Điện Chủ như hắn xem như mất hết
Hoa...
Các sinh linh sôi trào lên, nguyên lai là Thiên Đế tạo ra Vũ Văn Thành Đô
Vũ Văn Thành Đô là nhóm Hồng Mông sinh linh đầu tiên, như vậy Tần Quân lại là thân phận ra sao?
Sinh linh tới nơi này đều không phải kẻ yếu, tâm tư thông tuệ, đều nghĩ đến loại khả năng nào đó
Chẳng lẽ Thiên Đế cũng là Hồng Mông Thần linh?
Chỉ có loại khả năng này, mới có thể giải thích vì sao Tần Quân có thể trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Cửu Cung Bá Thượng!
- Thật nhanh.
Ánh mắt Cửu Cung Vô Thượng phức tạp nhìn qua Tần Quân, nhớ ngày đó ở Cổ Thánh Đế Đạo, Tần Quân bị hắn xem là kiến hôi, bây giờ lại bỏ xa hắn.
Chẳng lẽ đây chính là chỗ cường đại của Hồng Mông Thần linh?
- Nói đi!
Tần Quân quát lớn, chân phải đột nhiên dùng lực, đầu Vũ Văn Thành Đô chấn đến mặt đất vỡ ra, vết nứt kéo dài, lan tràn cả tòa thành
- Ngươi...
Đoạn Mặc Hiên lấy lại tinh thần, hắn cũng coi như trung nghĩa, lại vọt tới Tần Quân
Tần Quân đột nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, Thiên Đế thần uy bạo phát, dọa đến Đoạn Mặc Hiên như bị sét đánh, co quắp ngồi dưới đất, hai mắt vô thần
Các sinh linh Nhan Vương Điện nhao nhao từ trong thành bay ra, lơ lửng trong tinh không, lít nha lít nhít, vây quanh Tần Quân, phóng tầm mắt nhìn tới, nói ít cũng có trăm vạn, nhưng không có người nào dám ra tay, chỉ có thể ở trong lòng run sợ nhìn Tần Quân
- Ngươi câm sao!
Tần Quân trầm giọng nói, khuất nhục vô tận để thân thể của Vũ Văn Thành Đô run rẩy, hận không thể lập tức chết đi
Nhưng dục niệm cầu sinh mãnh liệt đánh nát tự tôn của hắn, để hắn nhịn không được mở miệng, đứt quãng nói:
- Ta... thuộc hạ biết sai.
- To hơn một tí! Sai ở đâu!
Khuôn mặt của Tần Quân băng lãnh, gầm thét nói, hắn một mực cho Vũ Văn Thành Đô cơ hội, cho nên mới kéo đến bây giờ
Nhưng Vũ Văn Thành Đô để hắn rất thất vọng!
- Thuộc hạ ruồng bỏ lời hứa, vi phạm ý chí của Bệ Hạ.
- Thuộc hạ khinh miệt Bệ Hạ thần uy, không chịu trở về.
- Thuộc hạ chiếm lấy Nhan Vương Điện, mưu toan độc hưởng.
Vũ Văn Thành Đô run giọng nói, âm thanh có chút nghẹn ngào, hắn chưa bao giờ chịu đựng khuất nhục như thế, nhưng cũng chưa từng sợ hãi qua như thế
Hắn có thể cảm giác được sát ý của Tần Quân, hắn hiểu được nếu mình không nhận sai, nhất định sẽ chết
Sống vô số năm, hắn không muốn chết ở chỗ này.
Hắn còn không có thành Thần!
Các sinh linh vây xem đều lâm vào trầm mặc, Thiên Đế bá đạo chấn nhiếp bọn hắn
Nguyên Đế cười nhìn Tần Quân, còn không ngừng vỗ tay, phảng phất như thấy chuyện thú vị.
← Ch. 1692 | Ch. 1694 → |