← Ch.1567 | Ch.1569 → |
Đại Tần Vị Diện, Lục Đế thành.
Tần Quân cùng Nhậm Ngã Tiếu lơ lửng giữa không trung, nhìn qua Lục Đế thành vẫn to lớn như cũ, trên mặt Tần Quân tươi cười, thần thức hắn quét qua, liền phát hiện Đại Tần thiên đình bình yên vô sự, xem ra trong khoảng thời gian này Kim Diêu thần giáo cùng Huyết Bức tộc đều không có tập kích lần nữa.
- Ta trước đi xử lý sự vụ, xong lại bồi ngươi uống rượu.
Tần Quân nhìn Nhậm Ngã Tiếu nói, sau khi thành Đạo, hệ thống thức tỉnh, nên để Đại Tần thiên đình bay lên!
Nhậm Ngã Tiếu khoát tay, ra hiệu Tần Quân tự nhiên.
Đãi sau khi hắn rời đi, Nhậm Ngã Tiếu bay về phía một góc của Lục Đế thành.
Rất nhanh, hắn đi vào một khách sạn, chỉ có hai tầng, lầu một vẻn vẹn bày bốn cái bàn, dù vậy cũng không có ngồi đầy.
Vùng này thuộc về vùng đất vắng vẻ nhất của Lục Đế thành, sinh linh lui tới cũng không nhiều.
- Tiểu nhị, cho ta rượu ngon nhất!
Nhậm Ngã Tiếu dạo bước vào cửa hàng, tìm cái bàn ở nơi hẻo lánh ngồi xuống, phong độ nhẹ nhàng hấp dẫn ba khách nhân ở trong khách sạn chú ý.
Tăng thêm Nhậm Ngã Tiếu, khách sạn này hết thảy có bốn vị khách nhân, có thể nói là vô cùng khó coi.
- Tại sao lại là ngươi!
Điếm tiểu nhị vừa nhìn thấy Nhậm Ngã Tiếu, lập tức muốn khóc.
Nhậm Ngã Tiếu đến chỗ bọn hắn nhiều lần, mỗi lần đều không trả tiền, bọn hắn lợi nhuận vốn không cao, cho nên mỗi lần bị Nhậm Ngã Tiếu uống Bá Vương rượu đều chảy máu trong tim.
Nhưng bọn hắn đánh không lại Nhậm Ngã Tiếu.
Cho dù bẩm báo Tiên Binh, cũng vô dụng, bởi vì Nhậm Ngã Tiếu trượt quá nhanh.
- Hôm nay, ta là lần cuối cùng đến uống rượu, lựa chọn khách sạn của các ngươi, là vinh hạnh của các ngươi.
Nhậm Ngã Tiếu hừ lạnh nói, lật tay ném ra một khối linh thạch, chính là một khối linh thạch cấp bảy, để điếm tiểu nhị cùng chưởng quỹ trợn cả mắt lên.
Trên mặt đầy mỡ của chưởng quỹ lộ ra nụ cười như cúc hoa, vội vàng hô nói:
- Còn không mau lấy rượu tốt nhất ra!
- Vâng.
Tiểu nhị vội vàng lấy lại tinh thần, xoay người đi lấy rượu.
Nhậm Ngã Tiếu thì nhìn qua bầu trời bên ngoài, yên lặng xuất thần.
Rất nhanh, tiểu nhị bưng một bầu rượu đi tới, một bên xốc lên, một bên ngượng ngập nói:
- Khách quan, đây là rượu ngươi thích nhất.
Nhậm Ngã Tiếu tới nhiều lần, bọn hắn hận thấu xương, tự nhiên cũng nhớ kỹ rượu Nhậm Ngã Tiếu ưa thích.
Ba vị khách nhân ở bên cạnh không nhìn Nhậm Ngã Tiếu nữa, một mình dùng bữa uống rượu, đều có tâm sự riêng, bầu không khí ngột ngạt.
- Ừm, không tệ, mùi vị rất mỹ vị, may mắn cửa hàng các ngươi không có sinh ý gì, nếu không chà đạp mỹ tửu, dù sao vật hiếm thì quý.
Nhậm Ngã Tiếu lung lay bát rượu, tự đắc cười nói.
Tiểu nhị ở bên cạnh đang lau chùi cười khổ nói:
- Đa tạ khách quan tán thưởng, bất quá chúng ta càng hy vọng khách nhân nhiều một chút.
Nhìn bên mặt hoàn mỹ của Nhậm Ngã Tiếu, hắn đột nhiên cảm giác được có chút kỳ quái, đứng dậy hỏi:
- Khách quan, làm sao cảm giác ngươi có tâm sự?
- Không ngại cùng chúng ta nói một chút, khách nhân tới nơi này đều có quá khứ không cách nào kể ra, nói ở chỗ này, không cần lo lắng truyền đi, tất cả mọi người bèo nước gặp nhau.
Nhậm Ngã Tiếu liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
- Tâm sự của ta, ngươi tốt nhất đừng biết, nếu không sẽ chết.
Chữ chết vừa ra, nhiệt độ của toàn bộ khách sạn xuống tới điểm đóng băng.
Ba vị khách nhân lại thờ ơ, không có ngẩng đầu.
Toàn thân tiểu nhị run lên, cười lớn nói:
- Tốt a, nếu như khách quan muốn nói, ta tùy thời nghe, vào lỗ tai phải, ra lỗ tai trái.
Nhậm Ngã Tiếu không để ý đến hắn, một mình uống rượu.
Ba bình rượu qua đi, đã có một vị khách nhân rời đi, trên mặt đất lưu lại một vết máu tựa như hoa mai, hiển nhiên bị thương.
Nhậm Ngã Tiếu không có nhìn hắn, mà nhìn tiểu nhị ngồi ở bên cạnh ngủ gật, hỏi:
- Ngươi biết ta là ai không?
Tiểu nhị vuốt mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Ngươi là ai?
Nghe vậy, trên mặt Nhậm Ngã Tiếu tươi cười, phảng phất như nghe được sự tình gì vui vẻ.
- Khách quan, là tình thương? Hay oán thù?
Chưởng quỹ ở trước quầy tính sổ hỏi, cũng không ngẩng đầu lên, rõ ràng không có sinh ý, lại không biết tính là gì.
- Đều không có, chỉ là muốn đi, chợt phát hiện mình ở trên đời này cái gì cũng không có lưu lại, ngay cả tên cũng không có.
Nhậm Ngã Tiếu lắc đầu bật cười, nói rất cô đơn, ngữ khí lại thoải mái.
- Chúng sinh không phải đều như thế sao, lại có danh vọng, cũng sớm muộn sẽ bị dòng sông lịch sử bao phủ, chỉ bất quá sớm hay trễ mà thôi, khách quan không cần chú ý, như Thanh Liên Kiếm Tiên nói, nhân sinh đắc ý cần vui cười, chớ cho kim tôn đối không nguyệt.
Chưởng quỹ ung dung nói, cùng bộ dáng tham tiền trước mắt, tưởng như hai người.
- Nói hay lắm.
Nhậm Ngã Tiếu bưng chén lên, uống chén rượu cuối cùng.
Bát rượu rơi xuống bàn, hắn đứng dậy, nhìn lên bầu trời, cười nói:
- Ba bầu rượu ngon ấm tâm, Hồng Mông chưa mở Nhậm Ngã Tiếu.
- Một thế này, ta đi qua.
Thoại âm rơi xuống, Nhậm Ngã Tiếu cấp tốc già đi, tóc trắng xoá, thân ảnh còng xuống, để tiểu nhị há to mồm.
Chưởng quỹ cũng đi theo ngẩng đầu, nhưng không có giật mình, ngược lại lại lộ ra vẻ sở ngộ.
Gió từ cửa lớn thổi tới, thổi Nhậm Ngã Tiếu thành tro bụi, theo gió phiêu tán, phai mờ nhân thế.
- Hắn hắn hắn thế nào?
Tiểu nhị run rẩy hỏi, hai chân như nhũn ra, đứng lên cũng không nổi, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh.
- Hừ, ngươi quản nhiều như vậy làm gì, lau bàn đi!
Chưởng quỹ trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói.
Khách sạn lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
...
Thiên Đế Cung.
- Bệ Hạ ngài thành Đạo?
Dương Tiễn trừng to mắt, ngạc nhiên hỏi, trừ hắn ra, Hi Linh Nữ Đế, Triệu Vân, Doanh Chính, Đông Hoàng Thái Nhất, Lưu Bá Ôn, Bạch Trạch... cũng có mặt.
Ngồi trên Thiên Đế bảo tọa, Tần Quân gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, trẫm có thể thành Đạo, may mắn mà có Nhậm Ngã Tiếu.
Nhậm Ngã Tiếu?
Mọi người ngẩn người, chợt lại thoải mái, Nhậm Ngã Tiếu ở trong lòng bọn họ cơ hồ là vô địch, trợ giúp Tần Quân trong khoảng thời gian ngắn thành Đạo, cũng không phải là thiên phương dạ đàm
- Bá Ôn, truyền chiếu Đại Tần thiên đình, phong Nhậm Ngã Tiếu thành Đại Tần Công Đức Uy Võ Thần Tôn, ngày sau gặp hắn, hành lễ Thần Tướng nhất phẩm.
Tần Quân nhìn Lưu Bá Ôn cười nói, Nhậm Ngã Tiếu còn chưa đáp ứng nhập Đại Tần thiên đình, trước phong danh xưng, ngày sau sẽ chậm chậm lôi kéo.
Thời gian lâu dài, Nhậm Ngã Tiếu muốn không vào Đại Tần thiên đình cũng không được.
- Vâng!
Lưu Bá Ôn lĩnh mệnh, kích động khó nhịn, Tần Quân thành Đạo, đối Đại Tần thiên đình ý nghĩa trọng đại.
- Đinh! Hệ Thống thăng cấp thành công!
- Đinh! Từ giờ trở đi, tất cả công năng hệ thống đều có thể ở trong vòng mười giây hoàn thành!
- Đinh! Khai phóng công năng hệ thống khen thưởng chỉ định dung hợp, có thể dùng hai mươi lần hệ thống khen thưởng chỉ định dung hợp thành một lần bất luận khen thưởng gì chủ ký muốn!
- Đinh! Khai phóng chức năng mới... Thần Ma phục sinh! Thần Ma chết đi có thể dùng khen thưởng này phục sinh, nên khen thưởng chỉ có thể từ trong nhiệm vụ thu hoạch được!
Hệ thống nhắc nhở bỗng nhiên liên tiếp vang lên, để Tần Quân ngẩn người.
Hệ thống làm sao thăng cấp?
Hơn nữa còn có chức năng mới, Thần Ma phục sinh, nếu như hắn biến toàn bộ thân tín của mình thành Thần Ma, chẳng phải là hệ thống không hủy, liền có thể một mực phục sinh?
Tần Quân âm thầm kinh hỉ, vội vàng hỏi:
- Tại sao lại thăng cấp?
- Bởi vì Nhậm Ngã Tiếu rót vào quá nhiều pháp lực, trợ giúp Hệ Thống thăng cấp.
Hệ thống cấp tốc trả lời, để Tần Quân giật mình.
Trong lòng của hắn càng thêm cảm kích Nhậm Ngã Tiếu, ân nhất này định phải hồi báo.
- Tốt, các ngươi đi xuống đi, qua một đoạn thời gian, trẫm sẽ hạ lệnh, trước thống nhất Cổ Thánh Đế Đạo!
Tần Quân khoát tay nói, ra hiệu mọi người có thể rời đi.
Hắn tính toán đợi một lát đi tìm Nhậm Ngã Tiếu uống rượu, lôi kéo quan hệ một chút.
← Ch. 1567 | Ch. 1569 → |