Truyện:Cực Phẩm Vú Em - Chương 335

Cực Phẩm Vú Em
Trọn bộ 462 chương
Chương 335: Lấy bạo lực trị bạo lực
0.00
(0 votes)


Chương (1-462)

Đối với thất ma tướng Xích Mãnh, Cửu quân sư cũng là người hắn kính phục nhất.

Thậm chí nói không ngoa, nếu không có Cửu Quân sư thì bên ma đã tổn thất gấp đôi trong cuộc chiến thần ma này.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều mà Xích Mãnh kính phục Cửu quân sư nhất. Mà nguyên nhân Xích Mãnh kính phục Cửu quân sư là vì Cửu quân sư có ơn cứu mạng hắn, nàng lấy danh nghĩa mình thu phục hắn, nếu không Xích Mãnh đã sớm nói lời goodbye thế giới này rồi.

Vì thế lúc Cửu quân sư đầu quân cho Satan, đồng chí Xích Mãnh không do dự đầu quân theo. Hơn nữa trải qua cố gắng không những nghỉ, cuối cùng Xích Mãnh cũng trở thành một trong thất ma tướng cường đại nhất.

Về sau đó, nhiều nguyên nhân xảy ra, hắn đã ở trên Thần giới này.

Vốn, hắn nghĩ suốt cuộc đời này không còn có thể nhìn thấy Cửu quân sư nữa. Nhưng ý trời khôn lường, sáng nay, đột nhiên Xích Mãnh cảm thấy trong thần giới truyền tới từng đợt dao động, sau đó hơi thở của quân sư như mặt trời trong đêm đem, xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của Xích Mãnh.

Cảm ứng được hơi thở của ân nhân, Xích Mãnh không hề nghĩ ngợi, đứng dậy, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới chỗ phát sinh khí tức của Cửu quân sư.

Giờ phút này, thậm chí hắn không thèm che giấu ma khí trên người nữa. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm – Đến bên người Cửu quân sư! Tất cả mọi chuyện bây giờ không còn quan trọng nữa.

Nhưng mà lúc Xích Mãnh chạy tới nơi không hề thấy Cửu quân sư đâu, chỉ phát hiện khí tức của Cửu quân sư trên người một cô bé!

- Không phải Cửu quân sư sao?

Nhất thời Xích Mãnh có phần thất vọng, nhưng ngay sau đó hắn nghĩ cô bé này có khí tức Cửu quân sư, tuyệt đối là có quan hệ rất lớn với Cửu quân sư! Nghĩ đến đây, hắn ôm lấy cô bé, ẩn đi khí tức của mình, tìm biện pháp trở về chỗ ở đã vạn năm nay.

Đáng tiếc lúc hắn ẩn khí tức của mình thì đã quá muộn! Thần giới, người máy chiến sĩ mũi thính hơn mũi chó đã phát hiện ra ma khí trên người Xích Mãnh.

Mà cảm nhận ma khí trên người Xích Mãnh không chỉ có người máy chiến sĩ mà còn có một số vị thần cường đại trên thế giới này.

Thần giới xuất hiện ma khí chả khác nào tát một cái bạt tai mấy vị thần này. Không nhịn được, mấy vị cường giả này mang theo cấp dưới tiến hàng đuổi giết con ma ngông cuồng này.

Bị những vị thần cường đại với người máy chiến sĩ đuổi giết, bất đắc dĩ Xích Mãnh phải ôm cô bé vào lòng bỏ chạy trối chết. Trong quá trình chạy trốn này, người thông minh như Xích Mãnh nhanh chóng chọn chỗ có ít khí tức của thần nhất mà dọt. Tất nhiên, trên thần giới mênh mông bao la này, chỗ có ít khí tức của thần nhất cũng chỉ có – Cấm Địa!

Mà cấm địa gần nhất hiện tại là chỗ đám người Cao Lôi Hoa vừa rời khỏi – chỗ của Sinh Mệnh nữ thần. Vì thế ôm cô bé, Xích Mãnh chạy tới chỗ của đám người Cao Lôi Hoa.

Mà trên đường đào tẩu, Xích Mãnh còn giao thủ với người máy và bạn mình vài lần.

Đại chiến mấy trăm hiệp, chém chết mấy tên yếu mà ra gió. Xích Mãnh dùng kĩ "ma khiếu" đẩy lui đám người chiến sĩ sau đó tiếp tục chạy trối chết. Mãnh hổ không đấu với bầy lang. Hạng Vũ không so với Hàn Tín. Tuy Xích Mãnh không mạnh như Hạng Vũ nhưng không dám chơi biển người với Hàn Tín.

******

- Không được sao?

Xích Mãnh ôm cô bé chạy như điên. Đồng thời khóe miệng hắn hiện ra một tia cười khổ. Thực rõ ràng, thể lực hắn bắt đầu giảm sút, vừa rồi đại chiến, hắn tuy chém chết vài vị thần nhưng cũng bị thương. Trong lúc chiến đấu, hắn sơ ý dính phải một đao của người máy chiến sĩ, tuy không bị chẻ đôi cái đầu ra nhưng mà cũng choáng váng đầu óc, trăng sao phấp phới quay tròn.

Quan trọng nhất là Xích Mãnh không ngừng chạy trối chết, thì đội ngũ truy đuổi lại gia tăng thêm nhân lực. Mà số lượng người máy chiến sĩ ngày càng nhiều hơn, vừa chạy, Xích Mãnh cười khổ không thôi:

- Quân sư, có lẽ lần này chúng ta thực sự vĩnh biệt.

Xích Mãnh than nhẹ, cứ chạy trốn mãi cũng không phải là biện pháp, sớm muộn cũng bị bắt. Nếu sức cùng lực kiệt bị bắt, chi bằng thống khoái liều mạng chém giết.

Xích Mãnh hạ quyết định, hắn quay người, ánh mắt đỏ au nhìn đội ngũ truy đuổi phía sau.

Số lượng đuổi giết rất là nhiều. Tuy nhiên đại bộ phận là trên đường gia nhập vào, hầu hết là lĩnh vực tầng một, một số ít là lĩnh vực tầng hai.

Trong đám đuổi giết này, có một đại cao thủ cấp chủ thần!

Nhìn thấy cường giả cấp chủ thần đằng sau, Xích Mãnh cười khổ. Chủ thần, không giống như hồi trước quý như vàng bạc. Thời gian lâu như vậy, chủ thần không còn thưa thớt như xưa. Thời gian, có thể thay đổi rất nhiều thứ. Nhiều năm trước, Xích Mãnh nhớ cái thời đại của mình, toàn bộ thần giới cũng chỉ có vài chủ thần. Mà giờ chỉ vì đuổi giết hắn, thế nhưng lại có một chủ thần xuất hiện!

- Mẹ!

Xích Mãnh khẽ gắt:

- Từ khi nào mà chủ thần rảnh rỗi thế không biết?

Vốn luận thực lực mà nói, Xích Mãnh hắn là chủ thần loại Vip, nhưng dù hắn mạnh như thế nào nhưng đối mặt với đám đông truy đuổi với mấy tên người máy có tấm thân bất tử này cũng hữu tâm vô lực.

- Đến đây! Lên đi!

Xích Mãnh nắm chặt tay, quát đám động truy đuổi.

Lúc Xích Mãnh dừng chân lại thì hai bóng người trong đám đông liền xông lên.

Ra tay chính là vị chủ thần kia cùng với vị thần có lĩnh vực tầng hai liên thủ. Một người cầm trường thương, còn người kia cầm kiếm! Một ngắn một dài, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, một trước một sau đâm tới.

- Hà!

Xích Mãnh hít một hơi sâu, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng, lại nói tiếp, từ xưa đến giờ, Xích Mãnh hắn sợ ai???

- Ma, hóa!

Xích Mãnh gầm lên một tiếng, nhanh chóng, ma văn màu đen nhanh chóng che kín thân thể Xích Mãnh. Lúc ma văn tràn ngập cơ thể, cơ bắp hắn nổi lên cuồn cuộn gần như gấp đôi! Cuối cùng, trên đầu Xích Mãnh xuất hiện một cái mũ giáp khô lâu.

Ma hóa xong, từ tốc độ cho đến lực lượng, phòng ngự, tất cả đều cao hơn một cấp! Ma khí hủy thiên diệt địa lan tỏa khắp nơi đè nén đám truy binh. Một số vị thần thực lực kém cỏi lập tức bị ngã lăn quay, nhưng không có ai cười họ!

Bởi vì hủy diệt, tuyệt vọng, điềm xấu! Cỗ khí tức này chính là một lợi khí lợi hại!

Vị chủ thần đang công kích Xích Mãnh lập tức nhíu mày. Sau đó hắn đưa mắt nhìn đồng đội của mình, cả hai gật đầu hiểu ý xông tới tiếp.

- Thần kĩ, thương kích!

Tay cầm trường thương, đuổi giết Xích Mãnh, vị chủ thần hét lớn một tiếng. Thần thương trong tay như một con rắn độc đâm về phía Xích Mãnh! Một tấc dài một tấc mạnh, trường thương mang theo lực lượng làm Xích Mãnh không thể xem thưởng.

Mà bên kia, vị thần đồng đội đang cầm kiếm nheo mắt nhìn cô bé mà Xích Mãnh đang ôm!

Lúc này có đứa ngốc cũng biết sự quan tâm của Xích Mãnh với cô bé này. Cho dù là chiến đấu một sống hai chết như bây giờ, thế mà Xích Mãnh cũng không chịu buông cô bé ra. Cho nên vị thần cầm kiếm này không chút khách sáo, không chút do dự tấn công cô bé thay vì Xích Mãnh.

- Xem thương!

Chủ thần hét lớn một tiếng, trường thương đâm vào mặt Xích Mãnh.

- Gừ!

Xích Mãnh bạo rống một tiếng. Tay phải đánh về phía trường thương.

- Choang!

Tay Xích Mãnh và trường thương chạm vào nhau. Vừa tiếp xúc, Xích Mãnh cảm thấy không ổn liền! Bởi vì vừa mới chạm vào, Xích Mãnh cảm thấy trường thương không mang theo bao nhiêu lực lượng, một đòn vỗ này của Xích Mãnh dễ dàng đẩy trường thương ra! Có âm mưu! Xích Mãnh thầm nghĩ, hắn không cho rằng lực lượng của một vị chủ thần mà lại như một con mèo bệnh được.

Nhưng Xích Mãnh làm gì có thời gian suy nghĩ. Bởi vì thanh kiếm trên tay vị thần kia đã tỉ bỉ đâm vào cố bé trên tay Xích Mãnh.

- Con bà nhà mày! Ti bỉ!

Xích Mãnh mắng to một tiếng, không chút do dự vươn tay phải ra, đón lấy thanh trường kiếm.

- Người bị lừa!

Vị thần cầm kiếm đắc ý nở nụ cười, kiếm trong tay đột nhiên xoay tròn, mũi kiếm khoét vào lòng bàn tay Xích Mãnh. Dòng máu đen từ trong tay Xích Mãnh bắn ra.

Nhưng cho dù là vậy, Xích Mãnh vẫn không hề nhíu mày. Hắn cười lạnh, tay vẫn nắm trường kiếm dùng lực.

- Rắc!

Trường kiếm bị Xích Mãnh bóp nát.

- Hừ! Dựa vào cái đồ phế thiết này mà đòi làm gì ta!

Xích Mãnh cười lạnh, bóp nát trường kiếm. Tay phải mang theo máu tươi thuận thế đấm vào nồng ngực của vị thần cầm kiếm! Ma khí từ tay nhanh chóng truyền vào trong lồng ngực của đồng chý ti bỉ.

Đồng chý ti bỉ dính phải đòn nặng, liền phun một ngụm máu bay ra xa. Nhưng dù bị đánh bay ra xa, ánh mắt của hắn vẫn có vẻ trêu tức Xích Mãnh.

Mà chỉ trong chớp mắt, thương thứ hai của vị chủ thần đã nhanh chóng đâm tới!

Thực ti bỉ, trường thương nhanh chóng học theo trường kiếm, mục tiêu là cô bé trong lòng Xích Mãnh, chứ không phải là thất ma tướng của chúng ta ..........

***************

- Ôi

Tiểu Mộng Ti bắt đầu tỉnh dậy, cô bé cảm thấy trong cơn chấn động kịch liệt đang truyền đến mình. Những cơn chấn động này làm cô bé không sao ngon giấc được.

Chớp chớp đôi mắt to, lại nghĩ đến cảnh tượng lúc bất tỉnh, nói cách khác chính mình bị chủ nhân truyền tống đến đây.

Đang lúc Tiểu Mộng Ti quay đầu đánh giá mọi thứ xung quanh thì vào lúc cô bé nhìn thấy một đầu thương, một mũi thương lóe sáng mang theo lực lượng cường đại đang chĩa vào cô bé. Hơn nữa mũi thương còn cách đầu cô bé không xa!

Đôi mắt Tiểu Mộng Ti muốn nhắm lại vì sợ hãi!

Mắt thấy mũi thương chuẩn bị đâm vào Tiểu Mộng Ti, thì đúng lúc khẩn cấp đó, đột nhiên một bàn tay to lớn tráng kiện đã chắn trước mắt Tiểu Mộng Ti!

Lại một âm thanh vang lên, mũi thương đã đâm vào cánh tay tráng kiện đó. Thế đâm không hề giảm sút cho lắm, xuyên thấu qua bàn tay. May thay vừa đến chóp mũi của Tiểu Mộng Ti thì bị chặn dừng lại. Thậm chí Tiểu Mộng Ti có thể cảm nhận được hàn quan trên mũi thương và mùi máu của Xích Mãnh đã ma hóa.

Ngẩng đầu nên, Tiểu Mộng Ti liền thấy một nam nhân đầu đội mũ giáp khô lâu đang ôm mình, mà cánh tay đỡ trường thường chính là của hắn.

- Ngươi đã tỉnh?

Nam nhân này nhìn Tiểu Mộng Ti, đôi môi cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

***************

Thấy cô bé trong lòng tỉnh lại, Xích Mãnh cười khổ không thôi, bởi vì cô bé tỉnh dậy không đúng lúc chút nào, cô bé không nên chứng kiến những cảnh máu me như thế này!

Lúc này nằm trong lòng Xích Mãnh, Tiểu Mộng Ti đưa mắt nhìn xung quanh:

- Những người này, là muốn giết ta sao?

Đột nhiên Tiểu Mộng Ti mở miệng hỏi:

- Xem như vậy đi.

Thuận chân né một thương nữa của vị chủ thẩn kia, Xích Mãnh thuận miệng đáp. Cũng không thể trách Xích Mãnh, bây giờ là lúc nào mà còn phân tâm cơ chứ. Nói thật, khi cô bé tỉnh lại, chiến ý của Xích Mãnh giảm hẳn đi.

Mà vị chủ thẩn có vé khoái coi Tom&Jerry nên cũng không có ngay lập tức mần thịt chú chuột đáng yêu Xích Mãnh. Ngược lại còn ngăn cản mấy người máy chiến sĩ xông lên tấn công Xích Mãnh.

- Kẻ nào muốn giết ta, giết!

Đột nhiên hai mắt Tiểu Mộng Ti đỏ au lên, cô bé nhảy ra bắn khỏi lòng Xích Mãnh. Trong lúc bắn lên cao, thân hình của Tiểu Mộng Ti bắt đầu dài ra, to lên ...

Nhất thời, hốc mắt Xích Mãnh ươn ướt nước mắt! Cửu quân sư, ta lại nhìn thấy cô rồi! Đôi mắt hổ của Xích Mãnh rưng rưng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, cô bé nằm trong lòng mình lại là người mình tìm kiếm – Cửu quân sư!

Tiếng lục lạc thanh thúy. Những chiếc chuông trên đôi chân trắng nõn của tiểu Mộng Ti ngân lên giai điệu giết người của mình.

- Đinh ~ Đinh ~

Tiếng chuông trong trẻo này so với ma khiếu còn truyền đi xa hơn nữa. Thậm chí nó còn truyền đến tai Cao Lôi Hoa một cách rõ ràng trong trẻo ...

- Tiếng chuông này ... ha ha, là Mộng Ti? Ha ha.

Cao Lôi Hoa nở nụ cười:

- Cứ nghĩ đi tìm con bé Mộng Ti này mất thời gian lắm chứ, ai dè nhanh như vậy đã tìm được rồi ...

*****

- Là nàng, là Cửu quân sư!

Nhìn Mộng Ti đang biến hóa trên cao. Xích Mãnh kích động muôn phần, lúc này hắn cảm thấy may mắn khi đã cố không ném cô bé trên đường chạy trốn.

- Đinh ~

Tiếng chuông lục lạc thanh thúy lại vang lên theo bước chân đong đưa của Mộng Ti, tiếng chuông làm nhạc nền, Mộng Ti bắt đầu biểu diễn điệu múa lung linh của mình, hai sợi xích trên vai giờ như hai dải lụa lung linh huyền ảo phất phới quanh thân hình gợi cảm.

- Là vũ điệu này, chính là vũ điệu này!

Xích Mãnh nhìn Mộng Ti múa mà hốc mắt ươn ướt! Đây là tuyệt kĩ của Cửu quân sư, giết chóc chi vũ, quả nhiên, cô bé đó là Cửu quân sư. Phải biết rằng, thế gian này không còn ai có thể múa được điệu múa như này của Cửu quân sư.

- Đính ~ Đinh ...

Tiếng chuông vang lên không ngớt, mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía bóng người đang nhảy múa trên không. Đồng thời, tất cả đều có chung một suy nghĩ, điệu múa này, coi xong chết cũng đáng giá!

Tiếng chuông trên không như có ma lực, dụ hoặc mọi người chìm đắm vào điệu múa, ngay cả Cao Lôi Hoa còn khó có thể tự chủ, cùng đắm mình vào trong điệu múa huống chi là chúng thần. Phải biết rằng tinh thần lực của Cao Lôi Hoa cao hơn rất nhiều so với thần trên thế giới này! Mà ngay cả Cao Lôi Hoa cũng không ngăn nổi sự dụ hoặc thì đám thần có tu vi tinh thần lực kém cỏi lấy đâu mà ngăn nổi.

Không ngoài dự đoán, tất cả các vị thần đều trố mắt nhìn điệu múa tử thần này, ngay cả vị chủ thần kia cũng ngừng tay mà nhìn.

Giữa không trung, Mộng Ti múa càng lúc càng mĩ lệ. Cuối cùng cũng múa đến gần vị chủ thần cầm trường thương đâm mình. Đánh rắn phải đánh dập đầu, tất nhiên, trong đám này, vị chủ thần này là đầu rắn.

Đúng lúc này, trong lúc vị chủ thần còn đang mê muội trong điệu múa. Bàn tay Mộng Ti nhanh chóng duỗi ra, búng một sợi tơ hồng về phía hắn. Tốc độ sợi dây nhanh kinh người, cơ hồ là lúc Mộng Ti bắn sợi tơ này đã đến trước ngực chủ thần.

Đáng tiếc, sợi tơ hồng tuy nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng phản ứng linh hoạt của chủ thần. Thân là một chủ thần, đã trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử, đã sơm rèn luyện ra một cái bản năng cảm nhận nguy hiểm lúc sinh tử, cho nên hắn nhanh chóng uốn người né tránh.

Nhưng mà độ uốn cong của hắn không lớn, nên sợi dây vẫn đâm trúng ngực của hắn. Có điều không thể lấy được tính mạng của hắn, vì sợi dây này lệch tim một chút xíu! Nếu không có bản năng cứu mạng thì sợi dây tuyệt đối xuyên thấu trái tim hắn.

Chủ thần thầm nghĩ nguy hiểm, sau đó hắn thổ ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lùi ra sau một bước. Tuy không chết nhưng bị thương không nhẹ.

Mà lúc này, cùng lúc sợi dây xuyên qua ngực chủ thần thì bốn bóng người kim chúc bắn lên cao, xông lên giết Mộng Ti. Trong số những người truy đuổi, cũng không phải tất cả bị mê hoặc. Chúng giống như máy móc, không có tình cảm! Nên cũng không bị điệu múa giết chóc mê hoặc. Cho nên lúc Mông Ti thi triển chiêu múa đó thì bốn người máy đã chuẩn bị tấn công .....

- Cửu quân sư, cẩn thận!

Xích Mãnh thấy bốn bóng người máy chiến sĩ thì nhanh chóng hét lên đánh tiếng. Hắn biết điệu múa này của Cửu quân sư lấy công kích tinh thần làm chủ, còn hình thức công kích bên ngoài chỉ là phụ họa. Nên nếu đối thủ không bị công kích tinh thần thì Cửu quân sư đảm bảo ăn quả đắng.

Thế giới này, một vật khắc một vật, có lẽ người máy chính là khắc tinh của những người sử dụng ảo thuật mê hoặc tinh thần giết người như Mộng Ti.

Trong mắt bốn người máy hiện lên hồng quang!

- Choang!

Tay chúng bỗng mọc ra những ngón vuốt bằng kim loại như dao bén. Không ai có thể ngờ, nếu những móng vuốt này đâm vào cơ thể thì Mộng Ti sẽ bị xé xác.

- AAA, Cửu quân sư!

Mắt thấy Mộng Ti không thể tránh khỏi bốn móng vuốt đang chém tới, hai mất Xích Mãnh đỏ lên, không hề nghĩ ngợi, hắn vọt lên che cho Mộng Ti.

- Phập phập phập phập!

Bốn móng vuốt đã cắm sâu vào lưng Xích Mãnh.

Xích Mãnh nghiến răng. Đau đớn trên lưng kích thích đầu óc hắn. Nghiến răng hắn ôm Mộng Ti rơi xuống, mà bốn móng vuốt cũng rút ra từ trên lưng hắn, máu đen bắn ra.

Lúc này, tiểu Mông Ti trong lòng Xích Mãnh bắt đầu thu nhỏ lại. Cuối cùng về vóc dáng ban đầu, xem ra thời gian hóa lớn của cô bé cũng bị hạn chế.

Rơi xuống đất, rốt cuộc Xích Mãnh cũng không gánh nổi vết thương trên người nữa, hắn muốn ngất. Sau đó, mang theo tâm trạng không cam lòng, Xích Mãnh ngã xuống, còn Mộng Ti thì rớt trên người.

- Hà hà!

Xích Mãnh xoay người Mộng Ti ra để nằm ngửa thở hổn hển, giờ hắn không còn khí lực để tức giận nữa. Giá rồi, Xích Mãnh tự diễu.

Lúc này, thấy đại ma Xích Mãnh uy phong lẫm liệt bị thương, còn cô bé kia đã nhỏ trở lại. Tất cả chư thần đều thở phào nhẹ nhõm.

Bốn người máy chiến sĩ nhảy xuống đất, sau đó giơ cánh tay máy ra, đâm về phía Xích Mãnh.

- Chờ một chút!

Lúc này vị thần cầm kiếm khi nãy bỗng ngăn lại, trên tay hắn vẫn cầm nửa thanh kiếm bị Xích Mãnh bóp nát.

Bốn người máy chiến sĩ dừng lại, quay đầu nhìn về phía vị thần này.

- Ha ha, các ngươi dừng tay. Mạng chúng để ta lấy!

Nam tử cầm kiếm này cười ha hả bước tới. Giết một tên ma đầu là một việc rất lớn. Tất nhiên hắn không thể để công lao to lớn cho đám người máy ngu ngốc này được.

- Còn nữa, các người đi trị liệu cho đại ca ta đi!

Nam tử quay đầu nói với các vị thần phía sau. Nói xong, hắn đắc ý cười, tiếp tục đi tới bên cạnh Xích Mãnh và Mộng Ti.

Đi tới bên cạnh người Xích Mãnh. Hắn đắc ý giơ cao kiếm gãy lên nói với Xích Mãnh:

- Cường giả, ngươi không phải vừa mới nói thanh phế thiết đồng thau này của ta không làm gì được ngươi sao? Ha ha ha ha! Đáng tiếc, bây giờ ngươi lại chết dưới thanh phế thiết này đấy!

- Đời người này ta cũng đã chết một lần, chết nữa là cùng, nói nhiều làm gì!

Xích Mãnh khinh miệt nhìn nam tử này, Xích Mãnh đúng là đã chết qua một lần."Ma" là gì? Là thần sau khi chết biến thành. Do đó muốn thành ma phải chết một lần. Xích Mãnh đã chết một lẩn rồi, chết đối với hắn cũng không là việc gì ghê gớm:

- Chỉ hận, hận là chết trên tay đứa rác rưởi như ngươi là ta hổ thẹn với các huynh đệ.

- Ha ha, tên chết tiệt nhà người...

Nam tử tàn nhẫn nói:

- Lúc xuống địa ngục, nhớ tên người đã giết mình nhé. Nhớ kĩ, tên của ta Bóng ma chi thần Phỉ Lợi Phổ, vị thần nắm giữ bóng ma. Mang theo nỗi hận của người xuống địa ngục đi.

Đoạn kiếm cắm thẳng vào ngực trái của Xích Mãnh.

- Xoạt!

- AAA!

Xích Mãnh thét lớn, mọi thứ trước mắt hắn chỉ là một màu đỏ như máu.

Ma huyết từ ngực không ngừng trào ra, Xích Mãnh cười khổ một tiếng. Quay cái đầu cứng đơ của mình nhìn Mộng Ti bên cạnh. Không nghĩ tới, mình và Cửu quân sư vừa gặp mặt lại phải cách xa như thế này...

- Ha ha ha ha!

Bóng ma chi thần cười như điên, hắn rút mạnh kiếm ra khỏi lồng ngực Xích Mãnh:

- Yên tâm đi, một kiếm này sẽ không lấy mạng ngươi đâu, bởi vì ra còn muốn ngươi chứng kiến kịch vui phía sau!

Nắm chặt thanh kiếm gãy dính đầy ma huyết. Bóng ma chi thần tàn nhẫn nói:

- Ta muốn ngươi... Tận mắt thấy con bé này chết trước mặt ngươi! Vừa rồi, người không phải dùng toàn lực để bảo vệ con bé này sao? Ta sẽ cho con bé chết trước mặt ngươi, cho ngươi thấy sự vô dụng của mình!

Khi nói chuyện, Bóng ma chi thần đưa kiếm lên đầu Mộng Ti, chuẩn bị đâm mạnh xuống.

- Không!

Xích Mãnh muốn ngăn cản Bóng ma chi thần, đáng tiếc bây giờ hắn không còn sức lực để dãy dụa chứ đừng nói là ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm gãy đó đâm xuống đầu Mộng Ti.

Trên mặt Bóng ma chi thần lộ ra nụ cười tươi rói, hắn rất muốn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Xích Mãnh khi chứng kiếm Mộng Ti phải chết:

- Ha ha! Tuyệt vọng đi. Phẫn nộ đi! Ha ha.

Lúc Bóng ma chi thần điên cuồng quát to thì một âm thanh xé gió lao đến.

Đúng lúc đó, một đạo chỉ phong bắn lên thanh kiếm của Bóng ma chi thần. Chỉ phong nhìn nhỏ nhưng lại chứa uy lực kinh thiên! Lực lượng mãnh mẽ đánh lên thanh kiếm chấn bay cả kiếm lẫn Bóng ma chi thần bay ra một bên. Có thể nói hôm nay là ngày xui tận mạng của Phi Lợi Phổ. Tong một ngày bị 2 người đánh bay.

Bị đánh bay ra ngoài?? Khóe mắt Phỉ Lợi Phổ nhìn lên thân kiếm của mình – đó là một quang cầu tím sẫm. Nhất thời, Bóng ma chi thần cả kinh! Chỉ là một quang cầu nhỏ bé đã đánh bay hắn đi. Đây là lực lượng gì?

- Choang!

Lúc hắn rớt xuống thì đoản kiếm trong tay cũng vỡ nát theo một khúc nữa. Lúc này, một thanh trường kiếm dài chỉ có ba tấc. Nhìn thanh kiếm ba tấc, hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng! Vừa rồi, quang điểm này không đánh lên kiếm mà đánh lên đầu mình sao?

Bấy giờ, từ xa xa, một thân ảnh hư ảo đang bay tới gần.

- Thí chủ, bể khổ vô bờ, xin người hạ đồ đao.

Một giọng nói đầy hiền từ vang lên trong tai chúng thần ở đây, xem ra người đến là một nhà sư rồi.

Nhưng kế tiếp, giọng nói này lại biến đổi âm trầm như ma quỷ:

- Buông đồ đao, ông cho mày chết còn nguyên xác ...

Chương (1-462)