Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 0903

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 0903: A Sơ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)

Tần quảng Vương Tưởng, quỷ sứ quỳ dưới đất thật lâu cung kính đưa tiễn Đinh Hạo rời đi. Tần quảng Vương Tưởng, quỷ sứ không biết Đinh Hạo đi đâu nhưng chắc là chỗ bọn họ không thể hiểu biết.

* * *

- Chỗ này là đâu?

Đinh Hạo nhìn thế giới kỳ dị trước mắt.

Mới rồi trong địa ngục đạo Đinh Hạo mơ hồ cảm giác hơi thở kỳ dị, tin tức lạ xuất hiện trong não như thể nó luôn ở đó chẳng qua hắn không chú ý thấy, chớp mắt bụi bị tẩy đi tự nó nhảy ra.

Những tin tức đó liên quan đến thế giới trước mắt Đinh Hạo.

Thế giới kỳ dị kế bên địa ngục đạo, Đinh Hạo bản năng cảm thấy hắn có thể tùy ý xuyên toa hai thế giới.

Vì vậy Đinh Hạo đến thế giới kỳ dị ngay.

Đưa mắt nhìn bốn phía là dãy núi trập trùng, rừng rậm um tùm. Phương xa trời chiều như máu nhuộm ngàn vạn dặm một màu đỏ rực. Có gió thổi qua, rừng rậm trập trùng như biển đỏ gào thét dâng trào. Phương xa nghe tiếng dã thú gào thét như có như không, thiên địa rộng mênh mông, bí ẩn mà xinh đẹp.

So với địa ngục đạo khắp nơi là tử khí nặng nề, không chút thanh âm thì thế giới này đẹp đẽ, bừng bừng sức sống. Nếu nói địa ngục đạo là thế giới chết thì chỗ này là thiên đường.

- Không lẽ nơi này chính là tiên giới? Không, không đúng...

Đinh Hạo phu định suy đoán của mình.

Ký ức Đinh Hạo nhớ rõ lúc hắn dùng lực lượng thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá nghiền đại quân Thiên Yêu Điện, Hắc Sơn Ngưu Ma tộc, cường giả cao giai thánh nhân cảnh Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ. Sau đó Đinh Hạo bị Độn Thiên Thạch Thi tự động đưa vào trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá trong hang động bí ẩn, bị truyền tống rời khỏi Vấn Kiếm tông.

Nếu chí tôn yêu tộc, nhân loại không đoán sai thì Đinh Hạo nên bị truyền tống đến tiên giới trong truyền thuyết mới đúng.

Nhưng Đinh Hạo lại đến địa ngục đạo.

Đinh Hạo càng nghĩ càng thấy chỉ có một câu giải thích.

Đó là Đinh Hạo đang ngủ say nên đi tới địa ngục đạo được, lần trước hắn vào địa ngục đạo cũng là vì chiến đấu đánh bại yêu tộc bao vây Thiên Nguyên thành, mệt mỏi ngủ trong khách sạn.

Nếu Đinh Hạo trong địa ngục đạo là hồn thể hoặc tư duy lúc ngủ thì hắn bây giờ cũng là hồn thể hoặc là tư duy ý niệm thể.

Bởi vì từ đi địa ngục đạo đến thế giới kỳ dị xinh đẹp này Đinh Hạo không thấy có gì khó chịu, trực giác Thắng Tự Quyết giống như ở địa ngục đạo.

- Nếu thật là vậy thì...

Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng, hắn đã đoán được hơn phân nửa.

Thế giới giống địa ngục đạo trong truyền thuyết chỉ có năm đạo thế giới khác, điều này phù hợp uy năng của thần khí Luân Hồi Thiên Bàn.

Nhưng thế giới xinh đẹp, bừng bừng sức sống trước mắt là đạo nào trong lục đạo?

Cái gọi là lục đạo ý chỉ địa ngục đạo, ngạ quỷ đạo, súc sinh đạo, nhân đạo, Atula đạo, thiên đạo. Địa ngục đạo thì Đinh Hạo đã thấy, hắn không biết năm đạo khác là gì.

Bây giờ Đinh Hạo không thể thoải mái khống chế thần khí Luân Hồi Thiên Bàn nên hắn không biết địa ngục đạo là đến từ cửa nào trong thiên bàn.

Chính lúc này...

Phía xa bỗng vang lên tiếng chém giết, gào thét. Đủ loại khí thế cường đại phóng lên cao, dãy núi phương xa rung rinh. Mặt đất nứt vỡ, từng cột lửa dung nham bắn ra. Dung nham đỏ nóng cháy như biển cả nhấn chìm mặt đất xinh đẹp, dãy núi sụp đổ, cảnh tượng tận thế.

Đinh Hạo giật mình kêu lên:

- Có chuyện gì?

Đinh Hạo định nhìn kỹ thì mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, hắn không kiềm được bay lên càng cao hơn, mất đi ý thức.

* * *

- A Sơ, vẫn chưa tỉnh sao?

Một lão bà bà mặc áo tơi cỏ xanh đẩy cửa bước vào.

A Sơ là một thiếu nữ mười hai tuổi, người mảnh khảnh, gò mà gầy guộc, hơi suy dinh dưỡng. Mái tóc dài mềm mại màu vàng nhạt cột bằng cọng cỏ, người khoác một cái áo rơm vàng rộng thùng thình. Đôi mắt to tròn trong suốt như bảo thạch đen tỏa sáng làm A Sơ có khí chất khác với người ngoài.

Nghe lão bà bà hỏi, A Sơ vội đứng dậy đáp:

- Dược bà bà, hắn vẫn chưa tỉnh.

Sau lưng A Sơ, trên chiếc giường gỗ xanh cứng, một thanh niên tuấn tú nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền, hít thở đều đều như chìm trong giấc ngủ say, bình tĩnh yên lành.

- Đã ba tháng rồi, sợ là hắn không thể tỉnh nữa.

Dược bà bà yêu thương nắm bàn tay A Sơ quá gầy gò, nói:

- Nha đầu ngốc A Sơ, mặc kệ người lạ này, để hắn tự sinh tự diệt đi. Trong Hoang Mãng đại sơn này người lạ chỉ mang đến tai nạn cho bộ lạc.

A Sơ chớp đôi mắt to tòn, nói:

- Dược bà bà, hắn không giống như người xấu.

Dược bà bà khẽ thở dài:

- Ài, đứa ngốc, lúc trước nam nhân bạc tình kia cũng không giống người xấu. Mẫu thân ôm người hôn mê trở về, ngày đêm chăm sóc hắn suốt nửa năm, nhưng cuối cùng thì sao? Hắn bỏ lại mẫu thân ngươi và ngươi biến mất không thấy bóng dáng.

Dược bà bà lấy dược lô đen tuyền ra khỏi giỏ thảo dược đến bên giường, cạy miệng thiếu niên ngủ say ra rót vào trong.

Bộ dạng Dược bà bà khaỏng bảy, tám chục tuổi, tóc trắng tinh như tuyết, chân mày cũng bạc phơ nhưng làn da rất tốt, không nhiều nếp nhăn, trơn bóng căng đầy. Mặt Dược bà bà hồng hào, khỏe mạnh.

Mắt A Sơ thoáng buồn, cười gượng nói:

- Có lẽ vì a cha gặp rắc rối nên tạm thời không thể về...

- Tạm thời? Mẫu thân ngươi chờ hắn suốt mười năm, mãi đến khi nhắm mắt vẫn nhắc tên hắn. Ài, nữ nhân xinh đẹp, lương thiện nhất Thiên Hoang bộ lạc ta thật đáng thương, gặp khổ sở như vậy.

Dược bà bà rót hết nước thuốc vào thanh niên tuấn tú ngủ say, đứng dậy thu dọn đồ đạc, đứng lên đi ra ngoài nhà gỗ.

Mắt A Sơ mông lung hơi nước.

Đề tài này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng A Sơ.

Tuy trong bộ lạc có nhiều người cho rằng nam nhân đó phản bội thê tử, nữ nhi nhưng A Sơ luôn tin tưởng nam nhân đó gặp khó khăn, trở ngại gì đó, sẽ có ngày gã quay về bộ lạc, đến trước mộ mẫu thân giải thích rõ tất cả.

Dược bà bà khẽ thở dài:

- Ài, đứa trẻ tội nghiệp.

Dược bà bà rời khỏi phòng.

Lòng Dược bà bà thầm cầu nguyện A Sơ đừng nối gót theo mẫu thân của nàng. Ba tháng trước khi A Sơ từ hoang dã bên ngoài bộ lạc cõng nam nhân điển trai kỳ lạ quay về thì câu chuyện từng xảy ra với mẫu thân nàng dường như lặp lại. Dược bà bà nhìn thấy ánh mắt A Sơ nhìn thanh niên hôn mê kia giống y như mẫu thân nàng.

Ánh nắng vàng chiếu vào khung cửa sổ khiến nhà gỗ nhỏ tăng phần ấm áp.

A Sơ xoay người lại nhìn thanh niên tuấn tú nằm trên giường, đôi mắt lo âu lầm bầm:

- Đến khi nào ngươi mới tỉnh lại? Dược bà bà là vu y tốt nhất nguyên Thiên Hoang bộ lạc, Dược bà bà làm thuốc dù là hoàng ngưu sắp chết cũng sống lại ngay. Nhưng ngươi uống thuốc ba tháng rồi tại sao vẫn bất tỉnh?

Ánh mặt trời vàng chiếu trên khuôn mặt thanh niên ngủ say vẽ ra đường cong hoàn mỹ như thể thần linh đang ngủ. A Sơ thẫn thờ nhìn thanh niên điển trai, khẽ thở dài, xoay người dọn dẹp căn phòng. A Sơ đẩy cửa định ra ngoài.

Chính lúc này...

*****

Sau lưng A Sơ vang tiếng rên khẽ.

- Ưm...

Cơ thể mảnh mai của A Sơ khẽ run, trong mắt lộ ra khó tin. A Sơ vội xoay người lại, thấy thanh niên tuấn tú nằm trên giường gỗ xanh cứng khẽ nhúc nhích, hít thở dồn dập, mắt chậm rãi mở ra.

Đôi mắt như ánh sao lóe qua tia mờ mịt rồi biến thành cảnh giác, giật mình. Thanh niên tuấn tú bật người dậy muốn ngồi thẳng nhưng cơ thể yếu ớt, hơi nhúc nhích một chút chứ không thể ngồi dậy.

- Đừng nhúc nhích.

A Sơ mừng rỡ qua đi chạy tới bên giường nhẹ ấn thanh niên mới thức tỉnh, nói:

- Ngươi đã ngủ mê man, cơ thể quá yếu, đừng nhúc nhích.

Con ngươi thanh niên co rút nhìn chằm chằm A Sơ.

Trong một giây A Sơ cảm giác người lạnh lẽo như bị mãnh thú đáng sợ nhìn chằm chằm định công kích nàng.

Nhưng giây sau thanh niên tuấn tú nở nụ cười ấm áp.

Nụ cười làm ấm lòng người, khiến người say mê. A Sơ khẳng định mới rồi cảm giác khủng bố chỉ là ảo giác của nàng.

Thanh niên tuấn tú nằm yên trên giường không nhúc nhích, cười hỏi:

- Nàng là ai? Chỗ này là đâu?

Thanh âm thật êm tai.

Mặt A Sơ đỏ hồng nói:

- Chỗ này là Thiên Hoang bộ lạc, ta tên Nạp Lan Sơ, mọi người đều gọi ta là A Sơ. Ba tháng trước ta phát hiện ngươi hôn mê trong hoang dã bên ngoài tường bộ lạc nên cõng ngươi về.

Thanh niên tuấn tú ngẫm nghĩ một lúc, nghĩ thông điều gì, cười cười:

- Đa tạ A Sơ.

Nạp Lan Sơ khẽ ừ.

Thanh niên tuấn tú hít thở sâu, lồng ngực phập phồng có tiết tấu. Trong nhà gỗ bỗng có tiếng gió, khí lưu xoay tròn thổi trường bào rơm của Nạp Lan Sơ.

Nạp Lan Sơ hơi biến sắc mặt, có lực lượng nào đó đang tụ tập lại.

Thanh niên tuấn tú chậm rãi ngồi dậy.

So với lúc thanh niên tuấn tú mới tỉnh dậy yếu ớt thì bây giờ hắn hoàn toàn hồi phục tinh khí thần, động tác chậm chạp nhưng vững vàng. Thanh niên tuấn tú bước xuống đất, duỗi eo, người phát ra tiếng răng rắc, mơ hồ có tiếng rồng ngâm hổ gầm.

Nạp Lan Sơ lùi bước đi tới cửa.

Thanh niên tuấn tú phát hiện động tác nhỏ của Nạp Lan Sơ, cười dịu dàng nói:

- A Sơ đừng sợ, ta không phải người xấu...

Thanh niên tuấn tú ngừng một lúc, tiếp tục bảo:

- Tên của ta là Đinh Hạo, rất vui được quen A Sơ.

Đinh Hạo?

Cái tên thật êm tai.

Nạp Lan Sơ khẽ ừ, không biết nên nói cái gì.

Đinh Hạo nhúc nhích người, thần thức nội thị, kiểm tra tình trạng cơ thể. Đinh Hạo rất bất ngờ.

Huyền khí ban đầu hùng hồn như đại dương bây giờ chỉ còn lại một chút cỡ sợi tóc chạy trong kinh mạch, huyệt khiếu đã mở. Dù là hạt giống huyền khí trong trung đan điền phần ngực hay hạ đan điền ở bụng đều căng đầy trơn bóng nhưng không thể liên miên chuyển vận huyền khí cường đại vào đường huyền khí như trước kia.

Thực lực của Đinh Hạo bị áp chế dưới Tiên Thiên Võ Tông cảnh.

Thân thể Đinh Hạo nên có lực lượng cơ thể giờ trở nên gầy yếu, cảm giác như kiếp trước bị cảm nặng sau đó người yếu ớt nhẹ hẫng, khó thể khống chế.

Sao có thể như vậy?

Đinh Hạo cố nén thắc mắc, thần thức như thủy triều tuôn ra cảm nhận mọi thứ xung quanh. Rất nhanh, Đinh Hạo ngạc nhiên phát hiện trong thiên địa ẩn chứa lực lượng nguyên tố kỳ dị, lực lượng pháp tắc khác hẳn với trên Vô Tận đại lục.

Đinh Hạo nhớ lúc trước trong địa ngục đạo rồi đi thế giới xinh đẹp màu đỏ bí ẩn, sau cùng ý thức mơ hồ, khi tỉnh lại đã ở trong nhà gỗ nhỏ đơn sơ, thấy nữ hài tử mắt to suy dinh dưỡng này.

Đinh Hạo cẩn thận ngẫm nghĩ từ đầu đến đuôi, hắn nhận ra thế giới này tuyệt đối không phải không gian trong đạo mà là thế giới thật.

Tức là...

Đây là thế giới trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá trong hang động bí ẩn sau núi Vấn Kiếm tông liên kết.

Tức là nơi các cường giả thần cảnh Đinh Hồng Lệ trên Vô Tận đại lục cho rằng là tiên giới.

Nhưng thế giới này khác với tiên giới Đinh Hạo tưởng tượng, sau khi hắn đến đây chẳng những không có hơi thở tiên gia, năng lượng vô tận, không có thần tài bảo dược khắp đồi núi, càng không có thần tiên đi tới đi lui dời núi lấp biển. Chỉ có lực lượng kỳ dị áp chế thực lực của Đinh Hạo.

Cảm giác như thần thông võ đạo Đinh Hạo tu luyện trên Vô Tận đại lục mất linh trong thế giới này.

Nữ hài tử trước mắt Đinh Hạo gầy gò, suy dinh dưỡng, thực lực rất thấp. Tiên giới không chỉ có cường giả cảnh giới tiên mà còn có kẻ yếu thực lực thấp kém sao?

May mà lực lượng thần thức của Đinh Hạo không bị áp chế.

Cảm giác nhạy bén của Thắng Tự Quyết nói cho Đinh Hạo nữ hài tử tên Nạp Lan Sơ trước mặt hắn không có ác ý gì, thời gian này nhờ có A Sơ chăm sóc hắn.

Đinh Hạo hít sâu một hơi, mỉm cười nói:

- A Sơ cô nương, ta có thể đi ra bên ngoài nhìn xem được không?

Nạp Lan Sơ vội gật đầu, nói:

- Đương nhiên có thể.

Bước ra nhà gỗ nhỏ, ánh nắng vàng chiếu xuống làm Đinh Hạo híp mắt, hưởng thụ ánh mặt trời.

Vị trí Đinh Hạo ở là trên một nhánh cây to cao hơn hai mươi thước, nhà gỗ nhỏ xây ở chạc cây to như bình đài. Xung quanh còn có gỗ lát sàn rộng rãi, bằng phẳng.

Trong phạm vi mấy ngàn thước có nhiều cây kỳ dị như vậy, tán cây giống như bình đài, bên trên xây nhà gỗ nhỏ xinh đẹp. Ánh nắng vàng chiếu xuống phủ một tầng sắc vàng trông cực kỳ đẹp như vương quốc tinh linh trong cổ tích.

Phía xa là dãy núi vô tận như từng thái cổ cự thú màu xanh ngủ động canh gác.

Nơi này chắc nằm trong khu rừng rậm rộng lớn.

Lúc trước Nạp Lan Sơ nói chỗ này là Nạp Lan Sơ, dùng từ bộ lạc hình dung nơi ở trong ấn tượng của Đinh Hạo nên là mảnh đất hoang dã xa xôi. Ít nhất trên Vô Tận đại lục chỉ có một số dị tộc, chỗ nhỏ bé quanh năm ngăn cách với thế gian mới gọi mình là bộ lạc.

Phía xa có tiếng gào thét chắc có nhiều người đang luyện võ.

Đinh Hạo tập trung nhìn xuen thấu qua các cây rậm rạp thấy phía xa có diễn võ trường to lớn lót bằng dá xanh. Mấy trăm nam nhân vạng vỡ mình trần đang rống to luyện võ, mặt trời chiếu vào cơ bắp den nhô ra, từng giọt mồ hôi như dầu. Cơ bắp mỗi người to cục cục như người khổng lồ, vẻ đẹp lực lượng.

Đinh Hạo có thể cảm giác được tu vi huyền khí của các nam nhân vạm vỡ không quá mạnh, lực lượng nội tình hơi khác với huyền khí nhưng lực lượng cơ bắp thì siêu mạnh, ít nhất cũng cỡ Võ Vương cảnh, trong đó có người miễn cưỡng đến Võ Đế cảnh.

Xem ra bộ lạc này phổ biến đạo thể tu.

Loại lực lượng cơ thể mạnh này Đinh Hạo chỉ thấy có cường giả Chiến Thần Điện bên Trung Thổ Thần Châu, ba người khổng lồ xăm mình tên A Nặc, Sử Ngõa, Tân Cách dưới tay Vũ Diệt Tuyệt, Cuồng Đao Trương Phàm là sánh bằng. Nhiều cường giả thế hệ trước độ mạnh cơ thể không sánh bằng đám nam nhân vạm vỡ này.

Tổng hợp thực lực Thiên Hoang bộ lạc không thấp.

Nếu đặt ở Vô Tận đại lục thì Thiên Hoang bộ lạc cỡ tông môn nhân loại thượng đẳng.

Đinh Hạo quan sát rất cẩn thận.

Chương (1-1254)