← Ch.0840 | Ch.0842 → |
Trên nước sông đen bỗng dâng lên đài sen cao mười trượng, bên trên có tấm kính to như mắt thần linh. Mặt gương bóng loáng, thần quang tỏa sáng như con mắt thẩm phán nhìn xuống mặt đất và sông đen mênh mông.
Giây lát sau thần quang bắn ra từ tấm gương chiếu rọi cong sông rộng một trăm lẻ tám trượng, các thi hồn vạn năm cũng bị thần quang chiếu.
Ba chữ triện cổ kính xuất hiện trên đìa hoa sen.
Nghiệt kính đài!
Ba chữ kia hiện ra, trong thiên địa địa ngục đạo kêu ầm ầm giống như sấm mùa xuân, giống như chúng sinh hoan ca, giống như thần ma tán thán. Thế giới lạnh lẽo hoang vắng bỗng có phần nhu hòa, sức sống thần tính.
Tình hình rất thầng kỳ, như đang sáng tạo thế giới.
Thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng cho rằng mình đã chết nên biểu tình sa sút, nhưng khi thấy hình ảnh như thần tích này hì kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
Thiếu niên áo xanh trước mắt thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng nhìn dịu dàng, yên tĩnh, loại thủ đoạn này nếu đặt ở thế giới người sống thì dù là cường giả thần cảnh trong truyền thuyết cũng chỉ có thế.
Không lẽ thiếu niên áo xanh thật sự là thần của người chết?
Đinh Hạo gật gù, rất vừa lòng biểu hiện của mình.
Trong truyền thuyết trên địa cầu kiếp trước thì có nghiệt kính đài có thể phản chiếu công đức thiện ác kiếp trước của quỷ hồn người chết, ánh sáng kính quét qua mọi thứ rõ ràng.
Đinh Hạo lấy niệm lực sáng tạo ra thần vật của truyền thuyết kiếp trước trong không gian địa ngục đạo.
Đài sen to lớn thần thánh trang nghiêm, hơi thở thánh khiết không tương xứng với thế giới âm u này. Mắt to nhìn xuống, luồng thần quang bao phủ thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng.
Ánh sáng lấp lánh bắn ra từ cơ thể thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng.
Đinh Hạo ngạc nhiên kêu lên:
- Ủa?
Thần quang nghiệt kính đài có thể phân biệt thiện ác kiếp trước, người thiện thì cơ thể trơn bóng như ngọc không có tạp chất, người ác thì thân thể đen thui dơ bẩn, hôi thối. Một quỷ hồn phần cơ thể trơn bóng càng nhiều thì đại biểu cho kiếp trước làm việc thiện nhiều, tích lũy công đức nhiều. Nếu màu đen dơ bẩn nhiều đại biểu cho kiếp trước quỷ hồn làm nhiều chuyện ác.
Thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng trước mắt Đinh Hạo có mười phần mười cơ thể trơn bóng như ngọc, thần quang lấp lánh, chỉ có một vài đốm đen nhỏ nhưng không có tanh hôi, nói lên kiếp trước gã là người thiện hiếm thấy hoặc tích lũy công đức khổng lồ.
Hiện tượng này rất hiếm thấy.
Đầy tiên là Đinh Hạo giật mình, sau đó cho rằng nghiệt kính đài hắn sáng tạo ra mất hiệu lực. Đinh Hạo vội khống chế tần quang chiếu vào nước sông đen, thấy ngàn vạn thi hồn vạn năm đa số là có ánh sáng và bóng tối, hoặc thiện lớn hơn ác, hoặc ác nhiều hơn thiện, phẩm tướng đủ loại nhưng không có dị tượng như thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng.
Điều này nói lên nghiệt kính đài không mất hiệu lực.
Đinh Hạo tặc lưỡi lấy làm kỳ thầm nghĩ:
- Không lẽ mình tùy ý vớt lên một thi hồn trong sông đen đã gặp một vị siêu lương thiện.
Nhưng kết quả này nằm trong mong đợi của Đinh Hạo. Chương mới hơn tại d. o. c. t. r. u. y. e. n. o. r. g nha các bạn
Đinh Hạo nhìn thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng, bình tĩnh nói:
- Nếu ngươi muốn thì ta sẽ ban cho ngươi quyền lực lớn cai quản thế giới người chết, lấy thân vong hồn có thể tu luyện, tích lũy công đức, tương lai siêu phàm nhập thánh có khả năng trở về thế giới người sống.
- Cái gì?
Thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng run lên, còn tưởng mình nghe lầm.
- Lúc ngươi còn sống tích lũy công đức lớn có thể tránh cho đau đớn địa ngục nên mới nhận được cơ hội này.
Biểu tình Đinh Hạo nghiêm túc nói:
- Đương nhiên nếu ngươi không muốn thì có thể vào luân hồi, nhưng mà...
Thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng đã hiểu, cố nén nỗi lòng mừng như điên, vội nói:
- Ta đồng ý!
Đinh Hạo mỉm cười.
Mới rồi Đinh Hạo chưa nói hết. Bây giờ Luân Hồi Thiên Bàn chỉ mở ra địa ngục đạo, năm đạo kia còn bị kẹt. Đạo luân hồi không thể hoàn chỉnh, Đinh Hạo cũng không biết nên làm sao hoàn thiện lâun hồi. Các thi hồn vạn năm trong nước sông đen chắc chỉ có thể vĩnh viễn ngơ ngẩn trôi dạt trong sông.
Cho nên Đinh Hạo muốn mở đạo luân hồi thì phải làm từng bước.
- Tốt, nếu vậy thì...
Ánh sáng xám rực rỡ trên đầu Đinh Hạo giáng xuống, bao phủ thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng, giây lát sau biến mất.
Thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng vừa mừng vừa kinh ngạc nhiên phát hiện thân hình ảo ảnh biến ngưng kết gần như thực thể, lực lượng lại trở về chứ không nhẹ hẫng như trước.
Thi hồn thức tỉnh mặc chiến giáp họ Tưởng mừng khôn xiết quỳ hai gối giữa không trung cảm ơn Đinh Hạo:
- Đa tạ... Đa tạ chủ nhân.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Ta đã để lại một tia lực lượng pháp tắc địa ngục đạo trong cơ thể của ngươi, ngươi hãy quen thuộc, lĩnh ngộ nó là có thể bắt đầu tu luyện. Từ bây giờ ngươi là Tần Quảng Vương Tưởng điện thứ nhất trong thập điện Diêm La địa ngục đạo, quản lý nghiệt kính đài, thẩm phán quỷ hồn, thưởng thiện phạt ác!
Đinh Hạo dứt lời...
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa lại sinh ra biến dị, trong địa ngục đạo có từng tia thần quang khó thấy chiếu rọi như ánh nắng ầm ầm biến thành tia chớp bao phủ người Tần Quảng Vương Tưởng như cường giả độ kiếp khi đột phá. Tia chớp không ngừng rèn tạo, cô đọng cơ thể Tần Quảng Vương Tưởng.
Tiếng sấm lấn át tiếng gào rống của Tần Quảng Vương Tưởng.
Vài giây sau, khi dị biến trong thiên địa biến mất, cả người Tần Quảng Vương Tưởng đổi mới hẳn. Tuy trên người Tần Quảng Vương Tưởng còn chút quỷ khí nhưng trông không khác gì người thường, cơ thể ẩn chứa lực lượng lôi điện kỳ dị, có tia điện mạnh mẽ chạy giữa nắm ngón tay gã.
- Đây là...
Tần Quảng Vương Tưởng siết tay, hai cây roi tia chớp tím nhạt xuất hiện, dài mấy ngàn thước như cánh tay, cực kỳ nhanh nhẹn. Trông như trường long màu tím nằm trong tay Tần Quảng Vương Tưởng.
Đinh Hạo cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
- Dưới nghiệt kính đài phán thiện ác, trên sông vong xuyên định kiếp sau.
Mười bốn chữ thốt ra từ môi Đinh Hạo, sóng âm biến thành chữ vàng, ánh sáng chớp lóe. Câu trước như trường long nhập vào địa ngục đạo, giao cho đài sen lớn thần tính. Câu sau rơi xuống sông đen sinh ra lực lượng gần như pháp tắc.
Từ nay sông đen có tên là sông vong xuyên.
- Chủ nhân thần uy!
Tần Quảng Vương Tưởng hồi phục chút lực lượng, có năng lực nắm giữ tia chớp thần phạt. Không hiểu sao Tần Quảng Vương Tưởng cảm thấy Đinh Hạo sâu không lường được, từng ngôn ngữ có lực lượng vô thượng, quả thực chính là ngôn xuất như pháp, một ý niệm chúa tể mảnh thiên địa này.
Giọng Đinh Hạo vọng từ trên trời xuống:
- Từ nay ngươi cai quản nghiệt kính đài, phân biệt thiện ác...
Ánh sáng bạc chợt lóe, Đinh Hạo đã biến mất.
Tần Quảng Vương Tưởng đứng trên sông vong xuyên đen như mực, nhìn thế gới tối tăm hoang vu, cảm thấy nhẹ nhàng, thân thiết chưa từng có. Tần Quảng Vương Tưởng vốn tưởng chết là chấm dứt mọi thứ nhưng không ngờ có cơ hội trở về.
*****
Sống làm nhân kiệt, chết càng là quỷ hùng.
Một thế giới mới mẻ mở ra trước mặt Tần Quảng Vương Tưởng.
* * *
Thiên Nguyên thành.
Trong khách phòng tửu lâu.
Đinh Hạo đang ngủ từ từ hé mắt ra.
Luân Hồi Thiên Bàn bềnh bồng trên đầu Đinh Hạo chẳng biết biến mất từ khi nào, trở lại thức hải của hắn.
Đinh Hạo chậm rãi ngồi dậy, biểu tình kỳ dị.
- Thì ra là một giấc mơ?
Đinh Hạo xoa thái dương, nhớ lại mọi thứ trong mơ. Sông vong xuyên, nghiệt kính đài, Tần Quảng Vương Tưởng. Thì ra tất cả là cơn mơ, thật lạ, vì sao hắn nằm mơ như vậy?
Bây giờ Đinh Hạo nghĩ lại thấy những thứ trong mộng còn rõ ràng đầy đủ.
Đây là giấc mộng duy nhất từ trước đến nay Đinh Hạo nhớ kỹ càng mỗi một chi tiết.
Đinh Hạo lầm bầm:
- Xem ra thời gian này ta đã quá mệt.
Đinh Hạo bước xuống đẩy cánh cửa sổ ra, ánh sáng vàng chiếu vào mang theo ấm áp, sáng sủa. Bụi bặm bay trong ánh sáng tràn ngập sức sống.
Mặt trời đã lên cao.
- Bất giác ngủ lâu như vậy.
Đinh Hạo duỗi eo, thấy tinh thần phấn khởi.
Ngủ một giấc làm Đinh Hạo thả lỏng nhiều.
Con đường dưới tửu lâu có nhiều người đi hơn, nhờ đại trận hộ thành bảo vệ nên trong Thiên Nguyên thành hầu như không bị hư hao gì. Tuy bình dân lo âu hoảng hốt nhưng không bị yêu tộc tàn sát, toàn là võ giả chết.
Bởi vì có siêu tông môn như Bạt Đao Trai trú đóng nên một số người bụng dạ khó lường không dám sinh sự thừa dịp loạn, trật tự Thiên Nguyên thành tốt đẹp.
Đây là tác dụng của võ giả, tông môn võ đạo thời loạn thế.
Có lẽ trong ngày thường bọn họ cao cao tại thượng, có khi một câu nói quyết định sống chết của bình dân. Nhưng khi chiến tranh buông xuống, võ giả ra sống vào chết vì tồn vong của chủng tộc, trả giá rất lớn.
Ngoài cửa vang tiếng gõ cửa.
Đinh Hạo mở cửa ra, ngác nhiên thấy nữ đao khách Võ Đế cảnh của Bạt Đao Trai đến.
- Đinh thiếu hiệp, đây là vài tin tức liên quan Bắc Vực mf đao chủ thu thpậ được, đao chủ ra lệnh cho ta đưa đến.
Nữ đao khách Võ Đế cảnh thoạt trông hơn hai mươi tuổi, anh tư hiên ngang, thân hình thon dài chắc khỏe. Áo giáp trắng ngắn dán sát thân hình nhấp nhô bốc lửa làm tim người đập nhanh.
- Làm phiền đao chủ.
Đinh Hạo cảm ơn, nhận lấy tờ giấy.
Nữ đao khách Võ Đế cảnh ngập ngừng:
- Phải rồi, vực môn Thiên Nguyên thành khoảng tối nay là sẽ sửa xong...
Cuối cùng nữ đao khách Võ Đế cảnh nhỏ giọng nói:
- Đinh thiếu hiệp phải đi nhanh vậy sao?
Nếu già trẻ song sát thần danh chấn yêu tộc rời đi, tuổi thọ chủ Bạt Đao Trai sắp hết mà yêu tộc ngóc đầu trở lại thì Thiên Nguyên thành vô cùng nguy hiểm. Lòng nữ đao khách Võ Đế cảnh rối loạn nhưng chủ Bạt Đao Trai đã ra lệnh không cho phép bọn họ níu kéo người.
Đinh Hạo ngẩn ra, ngần ngừ nói:
- Ta phải nhanh chóng quay về Bắc Vực vì chỗ đó có người thân của ta.
- Ta biết, quấy rầy thiếu hiệp.
Mặt nữ đao khách Võ Đế cảnh buồn bã, xoay người đi.
Đinh Hạo không biết nên nói cái gì.
Nữ đao khách Võ Đế cảnh xoay người đi vài bước, đột nhiên ngoái đầu nhìn Đinh Hạo, cuối cùng lặng im. Nữ đao khách Võ Đế cảnh thở dài, biến mất sau góc hành lang phía xa.
Đinh Hạo hiểu ý nữ đao khách Võ Đế cảnh muốn nói.
Nhưng mà...
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Ài.
Đinh Hạo xoay người trở vào phòng, suốt ngày hắn không bước chân ra khỏi cửa.
* * *
Màn đêm bao phủ Thiên Nguyên thành.
Lúc giữa trưa và chạng vạng có tiểu nhị đưa đồ ăn đến cửa phòng nhưng cánh cửa luôn đóng kín, Đinh Hạo vẫn không đi ra lấy đồ ăn.
Thiên Xu đại gia có đến một, hai lần nhưng không gõ cửa phòng Đinh Hạo.
Buổi trưa đại ma vương Tà Nguyệt trở về, biểu tình mập mờ ăn trộm thành công, bàn bạc điều gì với huynh muội hổ con, thái cổ tiên điệp Tiểu Điệp, rất nhanh cả đám lại rời đi.
Chó con lông đen ở lại nằm sấp trước cửa Đinh Hạo.
Khi mặt trăng lên, bốn người bí ẩn mặc áo choàng trắng đi vào tửu lâu, đến trước cửa phòng Đinh Hạo.
* * *
- Phù, đại công cáo thành.
Đinh Hạo thở hắt ra, lau mồ hôi trán, thu về huyền khí hỏa diễm. Cảm giác mỏi mệt lan tràn thân thể Đinh Hạo.
Trận pháp liễm tức bày quanh người Đinh Hạo đã mất đi hiệu lực.
Cả ngày liên tục thúc giục lực lượng huyền khí dù là Đinh Hạo cũng không chịu nổi.
Lúc này vang tiếng đập cửa.
Đinh Hạo ngẩn người chợt nhận ra là ai, giơ tay mở cửa phòng.
Bốn người mặc áo choàng trắng nối đuôi nhau đi vào, người đi cuối khép cửa phòng lại. Bốn người cởi mũ áo khoác ra lộ bốn khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, da thịt trắng nõn, tóc đen như suối, xuân hoa thu nguyệt, mỗi người mỗi vẻ. Bọn họ đều là nữ đao khách Võ Đế cảnh như nữ võ thần.
Đinh Hạo kinh ngạc nói:
- Các người...
- Đinh thiếu hiệp!
Nữ đao khách Võ Đế cảnh dẫn đầu chính là nữ nhân xinh đẹp lúc mặt trời lên cao đưa thư cho Đinh Hạo.
Biểu tình nữ đao khách Võ Đế cảnh kiên quyết quỳ một gối, nói:
- Đinh thiếu hiệp, bốn tỷ muội chúng ta có chuyện xin công tử giúp đỡ!
Đinh Hạo giật mình kêu lên:
- Vị tỷ tỷ này mau đứng dậy, Đinh Hạo không dám nhận lễ lớn như vậy.
Đinh Hạo vội giơ tay, lực lượng vô hình tuôn ra nâng nữ đao khách Võ Đế cảnh đứng lên.
Đinh Hạo nghiêm túc nói:
- Bốn tỷ tỷ có chuyện gì hãy nói đi, cần gì làm vậy?
Nữ đao khách Võ Đế cảnh đứng dậy, khuôn mặt ngọc đỏ hồng, ngoái đầu nhìn ba đồng bạn sau lưng mình, ánh mắt dứt khoát, gật đầu.
Bốn nữ đao khách Võ Đế cảnh cùng cởi áo choàng trắng.
Đầu Đinh Hạo nổ tung.
Thì ra dưới áo khoác bốn nữ đao khách Võ Đế cảnh không mặc gì, lộ cơ thể trắng mềm không mảnh vải che thân. Làn da mềm mịn làm căn phòng sáng lên, xuân sắc vô biên. Đùi thon dài, vòng eo thon nhỏ, mắt cá chân tinh xảo. Nụ hoa hồng trước ngực, xương quai xanh xinh đẹp, bốn khuôn mặt đẹp đẽ anh khí bừng bừng.
Mùi thơm xử nữ đập vào mặt Đinh Hạo.
Đinh Hạo cảm thấy máu nóng dồn não, bụng trướng đau.
- Các người... Làm gì vậy?
Sau khi ngẩn ngơ Đinh Hạo vội thụt lùi, quay đầu không dám nhìn. Tuy nhiên một thoáng liếc qua bốn cơ thể trần trụi in dấu trong đầu Đinh Hạo, là phong cảnh đẹp nhất thế giới không thể xóa nhòa.
Bạt Đao Trai là một trong các địa tông môn của Trung Thổ Thần Châu. Tông môn toàn là nữ đệ tử, nữ hào kiệt sắc nghệ đều tuyệt. Đặc biệt bốn nữ đao khách Võ Đế cảnh là đệ tử đích truyền của chủ Bạt Đao Trai, cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết. Bốn nữ đao khách Võ Đế cảnh luôn mắt cao hơn đầu, nữ võ thần cực kỳ kiêu ngạo.
Mấy năm nay có bao nhiêu anh hùng hào kiệt Trung Thổ Thần Châu khao khát được một trong bốn nữ đao khách Võ Đế cảnh ưu ái thì nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Nhưng chưa ai may mắn được bốn nữ đao khách Võ Đế cảnh nhìn với gặp mắt khác.
Bây giờ bốn nữ võ thần thân không mảnh vải đứng trong phòng Đinh Hạo.
Chuyện gì đây?
Đinh Hạo đang nằm mơ sao?
Đinh Hạo cảm thấy mọi chuyện không chân thật.
← Ch. 0840 | Ch. 0842 → |