← Ch.0727 | Ch.0729 → |
Trong đại sảnh Cửu Thiên Các càng lúc càng ồn ào.
Chính lúc này...
- Hừ! Một đám thiếu kiến thức, ồn ào như du côn phố phường mà cũng xứng thấy mặt Nguyệt Hoa Tiên Nữ? Cút cho ta!
Cuối cùng có kẻ không nhìn được.
Một kiếm khách áo trắng như tuyết nhíu mày, quắc mắt vỗ bàn đứng dậy, rút trường kiếm bên hông ra. Ánh sáng lạnh kiếm khí thất luyện như nước lũ trút ra. Kiếm khách áo trắng như tuyết vung tay lên, luồng kiếm phong chém ra, mười mấy người ồn ào kêu gào dữ nhất bị hất bay ra khỏi cửa ổ hai bên Cửu Thiên Các rơi xuống vài trăm thước té vào nước sông.
Thiếu niên tài tuấn trẻ tuổi có tư cách xuất hiện trong Cửu Thiên Các đều là cường giả có thực lực thấp nhất cũng cỡ Võ Hoàng cảnh. Bọn họ lai lịch hiển hách, thân phận tôn quý thế nhưng bị kiếm khách áo trắng một kiếm chém bay mười mấy người. Thực lực, khí phách như vậy đúng là vô song.
Kiếm pháp giỏi!
Mắt Đinh Hạo sáng lên.
Mới rồi thuật rút kiếm, kiếm thức của kiếm khách áo trắng đúng là thú vị.
Một kiếm kia giống như chân trời góc biển, ẩn chứa đạo vận, rất tuyệt vời.
Đinh Hạo nhìn một kiếm đó ánh mắt đầu tiên cảm thấy vô cùng thâm ảo, hắn nhắm mắt lại, trong đầu diễn biến dần bắt giữ một tia sáng.
Đinh Hạo là đao kiếm song thánh thể, mẫn cảm với đao pháp, kiếm thức nhất. Đinh Hạo nhìn sơ là có thể phân biệt ưu khuyết.
Trong chiến trường bách thánh Đinh Hạo vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu, nhìn hết đao kiếm quyết cơ sở nhất thời thượng cổ. Ánh mắt, kiến thức của Đinh Hạo hơn xa bạn cùng lứa, xem như đẳng cấp đại sư. Dù là đao kiếm quyết cực kỳ cao thâm thì Đinh Hạo có thể diễn hóa hoàn nguyên ra áo nghĩa của nó.
Một thanh niên phía không xa cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Hay, Bạch Y Vương thật là khí phách. Thuật tật phong kiếm trảm của ngươi lại có tiến bộ.
Người này mặc áo đen đối lập với kiếm khách áo trắng.
Người mặc áo đen khoanh chân trước bàn lùn vàng, đầu gối đặt một bao vải đen. Người áo đen nhẹ nhàng mở bao vải ra, lấy binh khí màu đen ba khúc dài một thước ra, gắn lại thành một cây trường thương đen. Thân thương có hoa văn răng, hình dạng kỳ lạ, hai đầu có mũi thương.
Thanh niên áo đen mặt gầy gò, sau khi gắn vũ khí xong cực kỳ mạnh mẽ.
Thanh niên áo đen mặt gầy vô cùng bá đạo nói:
- Dưới tứ khiếu Võ Hoàng cảnh đều cút đi, ở lại chỉ tổ mất mặt.
Có người bất mãn lên tiếng:
- Thật lớn lối!
Nhưng người đó chưa nói hết câu chợt nhận ra lai lịch của thương đen hai mũi, nghĩ đến một cái tên. Người đó sợ hãi mặt trắng bệch, hút ngụm khí lạnh. Người kia không dám nói gì thêm, hậm hực đứng dậy rời khỏi Cửu Thiên Các.
Có người cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Muốn dọn dẹp sao? Cũng tốt, ta sớm ghét ồn ào. Để đám phế vật không đủ thực lực cút hết, chỉ thiên tài thật sự mới ứng đáng ở lại.
Đó là thanh niên tóc tai bù xù.
Thanh niên tóc rối ăn mặc rất bình thường, hơi lôi thôi, đi chân trần. Thanh niên tóc rối mặc quần dài đến vị trí mắc cá chân, ống quần mài mòn rách lộ ra cái chân rậm rạp lông. Thanh niên tóc rối sảng khoái không kiềm chế được, gió cuốn mây tán ăn hết rượu và thức ăn ngon trên bàn vàng, tay và miệng dính đầy mở tùy ý chùi vào bộ đồ rách rưới. Thanh niên tóc rối duỗi eo.
Có người tức giận mắng:
- Tên ăn mày nhà ngươi cũng dám nói kiểu đó, muốn chết...
Người đó chưa nói hết thì...
Bùm!
Một tiếng vang khẽ, tiếng rào ròa.
Ngực người đó lõm sâu, xương ngực đều gãy. Ngươi đó như diều đứt dây bay ra ngoài rớt xuống nước sông bên dưới.
Có người nhỏ giọng nói:
- Cái tên đó xui thật, không nhận ra Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng.
Người kia vội vàng xoay người bỏ đi như né ma thần.
Liên tục xảy ra tình huống đánh nhau, trong Cửu Thiên Các rối loạn.
Không có người Diệu Dục Trai chạy đến ngăn cản. Thiếu nữ xinh đẹp Phương Phỉ đứng trên đài vàng cười tủm tỉm nhìn mọi chuyện xảy ra, rõ ràng cho phép tỷ võ.
Một vài thiên tài tự biết thực lực không đủ hậm hực rời đi.
Có gặp Nguyệt Hoa Tiên Nữ hay không cũng chẳng sao, không cần vì vậy mà mạo hiểm.
Dù sao trong hội phẩm phương lúc trước bọn họ đã vung tiền như rác mau mấy nữ nhân thấy hứng thú. Hoa khôi trên các thuyền hoa lớn như không bằng Nguyệt Hoa Tiên Nữ nhưng cũng là vưu vật cực phẩm, xem như không uổng chuyến này.
Chớp mắt đại sảnh Cửu Thiên Các chỉ còn lại gần mười người.
Đinh Hạo không đi.
Đinh Hạo không đi là có lý do, không phải muốn thấy Nguyệt Hoa Tiên Nữ mà vì Kim Thiền không đi.
Đinh Hạo không biết hoa hòa thượng Kim Thiền có ý đồ gì, nhưng hắn cũng muốn ở lại nhìn xem.
- A? Xem ra không thiếu kẻ tự cho mình siêu phàm.
Thanh niên lôi thôi tóc rối Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng nhìn đám người chưa đi, cuối cùng ngừng ở Đinh Hạo.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng cười nhìn chằm chằm Đinh Hạo, hơi thương hại lắc đầu, nói:
- Tiểu tử, một chưởng đánh bay nhân vật nhỏ như Tôn Hưng là chiến tích nhỏ đến tội, không có nhiều sức thuyết phục. Nhìn ngươi da mịn thịt mềm, hãy ngoan ngoãn cút đi, tránh cho lão tử ra tay sẽ làm ngươi bị thương gân động cốt.
Thì ra thanh niên tóc đen khôi ngô lúc trước bịĐinh Hạo đánh bại tên là Tôn Hưng.
Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy, bỗng đánh ra một quyền.
Khói tím tràn ngập, một ánh sáng hình rồng màu tím gào thét bay ra khỏi nắm đấm của Đinh Hạo.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng biến sắc mặt, đôi tay thay màu đỏ rực. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng hét lớn một tiếng vỗ chưởng.
Một chưởng ấn đỏ to như khuyết khối ngưng kết dánh ra.
Chưởng ấn va chạm vào quyền long màu tím, vang tiếng nổ điếc tai. Kình khí tứ tán trong Cửu Thiên Các. Kình khí đỏ rực như máu bắn tung.
Nụ cười đông trên mặt Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng.
Quyền kình quyền long màu tím vẫn còn dư lực đánh thẳng hướng Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng, kình phong ập vào mặt. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng cảm giác hơi thở khủng khiếp như núi cao đè ép, hùng hồn. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng vội vàng gầm liên, liên tục vỗ ra mấy chưởng ấn to màu đỏ nhưng không thể chống đỡ. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng như bị búa sắt đập bay ra khỏi mặt đất.
- A! Phụt!
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng liên tục lùi vài chục bước mới đứng vững, cổ họng ngứa há mồm hộc búng máu.
Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng, gằn từng chữ:
- Một quyền này đã có sức thuyết phục chưa?
Mọi người hoảng sợ nhìn nhau.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng là thiên tài thiếu niên gần đây nổi lên, không ai biết lai lịch của gã thế nào, thực lực siêu khủng khiếp. Bàn tay trần sánh bằng thần binh lợi khí, mạnh vô cùng, ra tay độc ác. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng đã đánh bại vô số cao thủ, chưa từng nghe nói gã thua ai. Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng được xem là thiên tài xếp năm mười hàng đầu trong mấy chục châu xung quanh.
Tối nay trong Cửu Thiên Các Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng chắc chắn vào tốp mười, là nhân vật rât khó gặm.
Ai ngờ thiếu niên áo xanh tùy tay đánh một đấm làm Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng hộc máu bay ngược ra sau.
*****
Thiếu niên này là ai?
Thiếu niên từ đâu chui ra?
Ánh mắt kiếm khách áo trắng, thanh niên áo đen gầy gò cùng nhìn hướng Đinh Hạo, lộ ra kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, không biểtd trong đầu hai người nghĩ gì.
Đôi mắt của mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ dứng trên đài vàng phía xa nhìn Đinh Hạo thật lâu, bị rung động nhiều.
- Thực lực thật mạnh, thiếu niên áo xanh này có lai lịch gì mà cường đại như vậy? Ngay cả chủ nhân cũng nhìn lầm. Đinh Đức Thắng là một trong nhân tuyển được nhắm trúng thế mà không chịu nổi một kích của thiếu niên áo xanh. Phải chú trọng vào hắn, không chừng tổ chức sẽ có thu hoạch lớn từ người hắn.
Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ rất là giật mình.
Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ ra hiệu với một nữ võ giả đứng bên ngoài đại sảnh Nguyệt Hoa Tiên Nữ.
Nữ võ giả đứng bên ngoài đại sảnh Nguyệt Hoa Tiên Nữ xoay người đi đâu đó báo cáo.
Trong đại sảnh.
Ánh mắt Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng độc ác nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo, hỏi:
- Tốt tốt, thật không ngờ lần này đạp phải đinh, lão tử nhận thua. Thư sinh, ngươi hãy để tên lại cho lão tử biết mình gục trong tay ai.
Giọng Đinh Hạo trong trẻo nói:
- Bắc Vực, Đinh Hạo.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng ngây người.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng chưa từng nghe tên Đinh Hạo bao giờ.
Nhưng nếu Đinh Hạo đến từ Bắc Vực thì không phải là cường giả Trung Thổ Thần Châu.
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng lạnh lùng cười:
- Tốt, lão tử nhớ kỹ ngươi. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sẽ còn gặp lại. Có một ngày lão tử sẽ lại đến thỉnh giáo!
Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng nói xong lắc người hóa thành luồng sáng bay đi.
Với danh tiếng, thân phận của Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng nếu đã thua hoàn toàn thì đương nhiên mất tư cách tiếp tục cạnh tranh, gã không còn mặt mũi nào ở lại đây.
Đinh Hạo chậm rãi ngồi xuống, mặc kệ mọi người.
Hai nữ võ giả Mộc Anh, Diệu Ngọc ngồi bên cạnh Đinh Hạo khó thể che giấu biểu tình giật mình.
Đặc biệt là Mộc Anh, nữ võ giả thủ lĩnh, môi son há to, lòng rung động khó tả.
Lúc trước bởi vì nữ võ giả thủ lĩnh Mộc Anh xem thường Đinh Hạo mà phạm sai lầm lớn, nàng vốn tưởng hắn đánh bại Tôn Hưng đã là cực kỳ khó tin, bây giờ xem ra đó chỉ là một góc nhỏ thực lực của hắn. Thiếu niên ôn hòa, bề ngoài khiêm tốn này có thực lực sâu không lường được.
May mắn nàng được Đinh Hạo tha thứ, không thì hôm nay không đơn giản chết là xong.
Mộc Anh, Diệu Ngọc càng cẩn thận hầu hạ Đinh Hạo hơn.
Mọi người dời mắt khỏi Đinh Hạo.
Qua trận chiến này thực lực cường đại của Đinh Hạo đã được mọi người công nhận, không ai muốn chọc vào kẻ mạnh như vậy.
Lúc này trong đại sảnh còn lại chín người, phải đào thải thêm bốn người nữa. Năm người còn lại có tư cách vào phòng khách.
Một cao thủ cảnh giới tứ khiếu Võ Hoàng cảnh nhìn chằm chằm Kim Thiền tướng ăn bê bối giống Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng, sẵng giọng hỏi:
- Hòa thượng, ngươi cũng muốn ở lại?
Kim Thiền niệm phật hiệu:
- A di đà phật!
Kim Thiền nói:
- Chúng sinh chi tướng đều như nhất, hồng phấn cũng là xương khô, các ngươi nhìn được thì tiểu tăng cũng muốn nhìn.
Lúc Kim Thiền nói lời này chữ phạn ẩn hiện quanh thân, có ảo ảnh kim thân Phật Đà mơ hồ hiện ra sau lưng. Mọi người cảm thấy trong khoảnh khắc này lòng đầy tâm thiện, không kiềm được nhớ đến nhiều chuyện ngày xưa ăn năn, lòng bi thương, không thể khống chế cảm xúc. Bọn họ cảm thấy kim thân Phật Đà như thần linh, muốn quỳ xuống lạy.
Kiếm khách áo trắng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Nhờ tiếng hừ kiếm khách áo trắng tỉnh táo khỏi ảo cảnh.
Chớp mắt kim thân Phật Đà biến mất, chữ phạn ánh sáng vàng cũng tan biến.
Mọi người hoảng hốt, ánh mắt kính sợ nhìn Kim Thiền.
Tăng nhân tuấn tú như ngộc này giống yêu quái, thuận miệng nói mấy câu đã khống chế cảm xúc mọi người, thần thông này quá đáng sợ.
Không ai dám trêu vào yêu tăng Kim Thiền.
Chuyện tiếp theo không liên quan đến Đinh Hạo.
So đấu đến cuối cùng lại có bốn người rời đi.
kiếm khách áo trắng, thanh niên áo đen gầy gò, Đinh Hạo, Kim Thiền. Một thanh niên mặc hoa phục, tay cầm quạt, không cao nhưng đẹp trai hơn cả Đinh Hạo, Kim Thiền, có thể nói là xinh đẹp. Năm người được cơ hội vào phòng khách.
- Các vị thiếu hiệp đều là rồng trong cõi người, tin tưởng Nguyệt Hoa Tiên Nữ rất vui được gặp các vị, mời.
Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ bước xuống đài vàng, ra hiệu mời, dẫn kiếm khách áo trắng, thanh niên áo đen gầy gò, Đinh Hạo, Kim Thiền, thanh niên tuấn tú mặc hoa phục đi vào hành lang sâu trong Cửu Thiên Các.
Đinh Hạo vẫn ngồi trong bàn vàng không nhúc nhích.
Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ thấy Đinh Hạo không nhúc nhích thì trêu đùa:
- A? Đinh công tử còn chưa ăn no? Yên tâm, trong phòng khách có mỹ thực càng ngon lành hơn chỗ này nhiều.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Ta chỉ đi cùng bằng hữu, không muốn vào phòng khách.
Mấy người khác nhìn Đinh Hạo như ngó quái vật.
Đùa gì vậy? Đã đến nước này ngươi đột nhiên nói không có hứng thú đi phòng khách riêng, vậy lúc trước ngươi biểu hiện cao điệu như thế làm gì? Đặc biệt là cuối cùng đánh bại thiên tài Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng, gã quá oan. Nếu ngươi nói sớm thì Nhất Chưởng Đoạn Hồn Đinh Đức Thắng đã có cơ hội ngàn kim khó cầu.
Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ ngây người sau đó ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Đinh Hạo.
Không lẽ thiếu niên áo xanh này chơi trò lạt mềm buộc chặt?
Thiếu niên áo xanh muốn qua cách này khiến Nguyệt Hoa Tiên Nữ chú ý, tò mò?
Nhưng thiếu niên áo xanh nnghĩ sai rồi, thân phận của Nguyệt Hoa Tiên Nữ tôn quý biết bao, kinh nghiệm phong phú, sao có thể bị vở diễn vụng về như vậy hấp dẫn? Thế chẳng phải là tâm quyếtông mônấy năm nay của Diệu Dục Trai uổng phí? Tuy thực lực của thiếu niên không tầm thường nhưng cách nghĩ quá nông cạn.
Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ mịt mờ nhắc nhở Đinh Hạo, xem như cho chút mặt mũi:
- Đnh công tử hãy theo nô gia đi đi, Nguyệt Hoa Tiên Nữ không có nhiều kiên nhẫn.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Không sao, ta rất có kiên nhẫn, chờ bằng hữu của ta đi ra thì ta sẽ đi.
Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ lộ biểu tình khó chịu, lạnh lùng nói:
- Nếu vậy thì xin Đinh công tử chờ tại đây.
Kim Thiền cười to.
Đám người kiếm khách áo trắng, thanh niên áo đen gầy gò, Kim Thiền, thanh niên tuấn tú đi theo mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ biến mất trong đại sảnh.
Mộc Anh tốt bụng nhắc Đinh Hạo:
- Tại sao công tử không đi phòng khách? Nguyệt Hoa Tiên Nữ là một giai nhân tuyệt sắc, xếp mười hàng đầu trong nữ võ giả Trung Thổ Thần Châu, lại có huyền uyên thần thể. Nếu cưới được nàng không chỉ có thế lực Diệu Dục Trai ủng hộ mà còn có cơ hội tu thành chí tôn, là việc tốt có tài có sắc, thiên hạ hiếm có.
Diệu Ngọc dò hỏi:
- Không lẽ công tử đang lạt mềm buộc chặt?
← Ch. 0727 | Ch. 0729 → |