← Ch.0686 | Ch.0688 → |
Đinh Hạo đứng trên không trung nam phong bị hắn một đao chém đôi, cao giọng quát:
- Người Thanh Bình học viện ở đâu?
Xung quanh Thiên Hàn Tuyệt phong tụ tập mây ngàn người nhưng không ai trả lời.
Đám người quan sát bốn phía, ngạc nhiên phát hiện chuyện quan trọng như vậy nhưng không có một người Thanh Bình học viện đi cùng Mục Thiên Dưỡng, dường như bọn họ không quan tâm cuộc ước chiến quyết định khí vận Thanh Bình học viện.
Không lẽ trước khi ước chiến người Thanh Bình học viện đã biết kết quả cuộc chiến nên từ bỏ sao?
Vậy thì Mục Thiên Dưỡng hơi đáng thương.
Chính lúc này...
Trên tuyết phong, Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ lạnh lùng cười:
- Đinh Hạo, đừng la lối om sòm, ngươi đã làm một sai lầm lớn, ngươi có biết tội không?
Bỗng nhiên người Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ phát ra ánh sáng bay lên cao, gã rống to.
Mọi người rất bất ngờ trước hành động của Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ.
Không lẽ Huyền Sương Thần Vệ bắt đầu đối địch với Đinh Hạo?
Ánh mắt Đinh Hạo lạnh như đao nhìn Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ, hỏi:
- Có tội gì?
Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ lạnh lùng nói:
- Hừ! Thật là không biết sống chết. Mục Thiên Dưỡng là người của Huyền Sương Thần Cung ta, nửa năm trước đã là một thành viên của Huyền Sương Thần Vệ. Hôm nay ước chiến vốn là ngươi đã thắng nhưng cố ý xuống tay giết Mục Thiên Dưỡng, ngươi đang khiêu chiến uy nghiêm của Huyền Sương Thần Vệ chúng ta?
Đinh Hạo không đáp lời Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ, cúi đầu ngẫm nghĩ.
Một lúc sau Đinh Hạo ngẩng đầu lên, nói:
- Thứ tiểu nhân thích giở trò quỷ kế đa đoan núp trong bóng tối như ngươi còn dám nhảy ra nói chuyện với ta? Ngươi làm chuyện gì trong Vấn Kiếm tông bản thân ngươi biết rõ, ta sẽ không tha cho ngươi, hiện tại lại không biết sống chết địa nhảy ra ác nhân cáo trạng trước, để ta đoán xem là ai cho ngươi can đảm?
Tim Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ rớt cái bịch, ngoài mặt lạnh lùng cười:
- Chờ ngươi chết rồi sẽ biết.
Đinh Hạo cười trào phúng:
- Chắc có kẻ chống lưng cho ngươi nên ngươi mới không thấy sợ đúng không?
Mặt Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ biến sắc, tiếp tục cười nhạt:
- Đương nhiên ta không sợ một kẻ chết chắc. Trong thiên hạ không ai giết Huyền Sương Thần Vệ mà còn sống!
- Tự tin ngu ngốc.
Đinh Hạo dời mắt khỏi Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ, đột nhiên xoay người điểm một cái, kiếm quang rực rỡ bắn hướng tây nam.
Đinh Hạo lạnh lùng quát:
- Thứ thập thò lén lút kia núp lâu như vậy hãy cút ra đây cho ta!
Vù vù vù vù vù!
Kiếm quang như điện.
Một ngọn đỉnh băng phái tây nam bùm một tiếng nổ tung, mấy chục bóng người nhanh như chớp bay ra.
Những người này toàn thân lấp lánh ánh sáng nóng cháy như mặt trời, vô cùng mạnh mẽ, chớp mắt đã đến bên trên Thiên Hàn Tuyệt phong, từ bốn phương tám hướng bao vây Đinh Hạo, tràn ngập sát khí.
Mấy chục người này không phải võ giả Tuyết Châu, cường đại đến khó tin.
Vị trí bọn họ đứng có dấu hiệu huyền ảo, nhìn như rối loạn nhưng tình cờ phù hợp chí lý võ đạo. Bọn họ phát ra khí cơ đúng lúc phong tỏa không gian bốn phía, như sa mạc bất tận chậm rãi khép lại muốn lấp cạn nguồn suối nhỏ Đinh Hạo.
Nhiều người có mặt giật mình.
Xem bộ dạng thì đám người này núp ở phía xa rất lâu nhưng bọn họ không phát hiện ra.
Tiếng cười dài từ xa vọng lại:
- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ đúng không?
Bóng người chớp lóe, lại có mây trăm luồng sáng từ chân trời như tia chớp rạch phá hư không bay tới, chớp mắt đã đến gần Thiên Hàn Tuyệt phong. Người dẫn đầu ăn mặc như thư sinh, lưng đeo một thanh trường kiếm, biểu tình hạo nhiên chính khí, mặt mũi hiền lành, rất có phong độ tiền bối cao thủ một phái. Tiếc rằng nét mặt dữ tợn, đắc ý làm gã có vẻ âm trầm.
Người này chính là Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện.
Bên cạnh Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện toàn là cao thủ tung nhuệ trung thành trong Thanh Bình học viện, còn có cao thủ một số môn phái khác, cường giả Tuyết Châu tham gia tấn công Vấn Kiếm tông.
- A! Một đám chó cụp đuôi. Mười ngày nay núp đi còn tưởng các ngươi trốn ra xa rồi, không ngờ vẫn ngoan cố chống cự, còn dám chủ động đi lên chịu chết, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Đinh Hạo không lo lắng bị mấy chục các cường giả châu ngoài bao vây, ánh mắt sắc bén như lưỡi băng nhìn hướng đám người Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Đến đúng lúc, hôm nay các ngươi đều phải chết!
Một câu nói khiến đám người Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện sợ teo tim, hút ngụm khí lạnh.
Nhưng thấy mười lăm cường giả tuyệt đối bao vây Đinh Hạo trong không trung thì Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện bình tĩnh lại.
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện liếc đám võ giả Tuyết Châu, biểu tình kiêu ngạo quát to:
- Thanh Bình học viện làm việc, người không liên quan xin lập tức rời đi, đừng dính vào chuyện này!
Trong giọng điệu của Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện ẩn chứa mệnh lệnh không tha nghi ngờ.
Mấy ngày nay Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện bị Đinh Hạo, 1b3 hù thê thảm nhưng lúc đối mặt võ giả Tuyết Châu khác vẫn giữ tư thế chúa tể cao cao tại thượng.
Trong ánh mắt mạnh mẽ của Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, đám võ giả Tuyết Châu đến xem cuộc chiến tuy tức giận nhưng không thể không nhanh chóng rời đi.
Một cuộc ác chiến sắp bùng nổ.
Tuyệt đối là chiến đấu kinh khủng nhất.
Xem ra Thanh Bình học viện đã chuẩn bị từ rất lâu, thiết kế sát cục, muốn quyết tử chiến với đám người Đinh Hạo.
Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ lơ lửng giữa không trung, chắp tay nói với các cường giả châu ngoài đứng trên tuyết phong xung quanh:
- Các vị bằng hữu từ xa đến, chuyện hôm nay đã xong, xin các vị rời đi.
Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ nói chuyện khách sáo hơn chút nhưng vẫn tỏ rõ cứng rắn.
Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ đại biểu cho Huyền Sương Thần Cung, dù thực lực không bằng các cường giả châu ngoài nhưng địa vị cao hơn rất nhiều.
Một cường giả trong vòng vây Đinh Hạo bộ dạng trung niên tú sĩ cứng rắn nói:
- Các vị đồng đạo, hôm nay Diệu Ngọc ta đã phát ra Liệt Thiên Kiếm lệnh, muốn báo thù cho trưởng lão Vạn Kiếm Sinh, đệ tử Hàn Dưỡng Kiếm đã chết, tru sát tên giặc Đinh Hạo. Xin các vị hãy tránh ra, tránh cho lát nữa đại chiến bị thương vô tội. Nếu có ai không biết lượng sức, thật sự muốn ở lại thì... Ha ha ha ha ha ha! Mọi hậu quả do các ngươi chịu trách nhiệm!
Thì ra là người Liệt Thiên Kiếm tông.
Liệt Thiên Kiếm tông là siêu tông môn của Kiếm Châu, đại châu thứ hai trong Bắc Vực, kiếm tu nổi tiếng hung ác, nhiều tông môn nghe biến sắc mặt.
Trong tình huống này một số cường giả châu ngoài định đục nước béo cò biết là không có cơ hội, không thể trêu vào Huyền Sương Thần Vệ, càng không thể chọc người Liệt Thiên Kiếm tông. Các cường giả châu ngoài ngẫm nghĩ, đa số người hừ lạnh hóa thành từng luống sáng bay lên cao, rất nhanh biến mất nơi cuối trời.
Đương nhiên cũng có người ở lại.
*****
Tên mập tai to, thiếu niên cao gầy đeo kiếm như không nghe thấy lời Phùng Siêu thủ lĩnh Huyền Sương Thần Vệ, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện, nam nhân trung niên tú sĩ Liệt Thiên Kiếm tông nói, vẫn giữ dáng vẻ xem kịch hớn hở xem.
Cường giả bí ẩn toàn thân phủ trong ánh sáng tím đứng yên tại chỗ.
Cơ thể Tạ Giải Ngữ lấp lánh ánh sáng lửa phượng hoàng như có như không, như sương đỏ tôn lên nàng càng xinh đẹp xuất trần. Khuôn mặt trắng như ngọc không có biểu tình, Tạ Giải Ngữ đứng tại chỗ. Trên vai Tạ Giải Ngữ, cô bé Đinh Đinh tóc cột hai sừng vui vẻ liếm kẹo que, làm như không nghe thấy bên ngoài nói gì.
Thần Mục Yêu Vương và Quỳ Ngưu Yêu Vương đứng sau lưng nữ võ thần cũng lù lù bất động.
Nam nhân trung niên tú sĩ Liệt Thiên Kiếm tông hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Còn có người thật sự không sợ chết.
Tuy nhiên nam nhân trung niên tú sĩ Liệt Thiên Kiếm tông cảm giác người ở lại là cường giả trong cường giả, không dễ đối phó, gã không chủ động gây sự mà ra lệnh những người khác chú ý phòng bị.
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện nháy mắt ra hiệu, hơn một trăm cường giả bao vây băng phong đám người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn, Tây Môn Thiên Tuyết, Lý Lan đứng.
Biểu tình Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện độc ác nói:
- Cạm bẫy đã mở ra, đám tép riu Vấn Kiếm tông các ngươi các ngươi cho rằng có thể tạo phản sao? Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay hãy chờ cùng Đinh Hạo xuống suối vàng gặp chưởng môn đã chết của các ngươi đi, ha ha ha ha ha ha!
Cái gọi là tướng từ tâm sinh, mới có mấy tháng khí chất của Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện đã thay đổi hoàn toàn, từ trưởng giả uy nghiêm cao quý biến thành kiêu hùng âm trầm lạnh băng.
Đám người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn, Tây Môn Thiên Tuyết, Lý Lan không lên tiếng, rút vũ khí ra.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chạm rãi kéo trường cung màu vàng nhắm vào Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện trên bầu trời.
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện hoàn toàn biến sắc mặt.
Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện từng thua vào tay thiếu niên thợ săn Trương Phàm trong hai đao, khiến gã mất hết danh tiếng, gã rất hận Trương Phàm. Tuy nhiên, dù Phương Tiêu An hận đến phát điên nhưng gã không biết làm sao, thực lực của thiếu niên thợ săn Trương Phàm giống yêu quái, gã không đấu lại. Hôm nay uy lực một mũi tên của thiếu niên thợ săn Trương Phàm càng khiến Phương Tiêu An kinh hoàng. Trong cuộc chiến Thiên Âm cốc nếu thiếu niên thợ săn Trương Phàm sử dụng cung tên thì Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện không có khả năng trốn thoát.
Giờ phút này, Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện bị trường cung nhắm vào, gã sợ hãi như bị tử thần nhắm trúng.
May mắn lúc này có bóng người lướt qua đứng trước mặt Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện.
Đó là một lão nhân cơ thể gầy gò, lưng khòm, tóc trắng lưa thưa, cằm có ba lũ râu trắng, một cơn gió có thể thổi bay lão. Lão nhân tóc bạc lưng khòm phát ra khí cơ tràn ngập hơi thở tử vong sắp thối rữa, khí cơ siêu cường đại. Khi lão nhân tóc bạc lưng khòm đứng trước mặt Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện đã chặn lại áp lực phát ra từng trường cung của thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Lão nhân tóc bạc lưng khòm là một cao thủ.
Vẻ mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm như nham thạch không có cảm xúc, hai tay rung lên. Trường cung kéo căng như trăng tròn, tay nhẹ buông.
Một luồng sáng siêu nhanh bay ra khỏi dây cung chớp mắt bay tới trước mặt lão nhân tóc bạc lưng khòm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai như sấm.
Lực lượng trong suốt gợn sóng khuếch tán trước mặt lão nhân tóc bạc lưng khòm, như trong không trung bị mũi tên bắn nhăn nheo, hòa tan. Bốn, năm người đứng bên cạnh lão nhân tóc bạc lưng khòm bị dao động quét trúng nửa người tan biết.
- Khụ khụ khụ... Tiễn pháp giỏi... Khụ khụ khụ... Suýt bắn trúng xương già của lão nhân ta.
Lão nhân tóc bạc lưng khòm ho khục khặc như bệnh nguy kích nhưng trên người lão không hề có vết thương. Một đoàn sáng chói mắt như mặt trời lóe lên trên đầu ngón tay lão nhân tóc bạc lưng khòm, rực rỡ tưa ánh sao phát ra khí cơ sắc bén như bảo kiếm tuyệt thế, khiến người ta hoảng loạn.
Trong chớp mắt vừa rồi chính là đoàn sáng kiếm khí này chặn lại một mũi tên kinh thiên động địa của thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Lão nhân tóc bạc lưng khòm là một siêu cường giả cực kỳ khủng bố.
Lão nhân tóc bạc lưng khòm có thể chặn lại một mũi tên tất sát của thiếu niên thợ săn Trương Phàm ít nhất có thực lực từ tứ khiếu Võ Hoàng cảnh trở lên, lão thật đáng sợ.
Khuôn mặt của thiếu niên thợ săn Trương Phàm vẫn không thay đổi, thậm chí không có biểu cảm gì khi mũi tên bị lão nhân tóc bạc lưng khòm chặn lại. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chậm rãi kéo căng trường cung, eo hợp nhất, thân hình chùng xuống như trăng tròn, lại bắn ra một mũi tên.
Ánh sáng xẹt qua bầu trời, như cái kéo vàng vô tình cắt màn sân khấu xanh thẳm.
Cường đại hơn mũi tên trước.
Áp lực như thần nộ khiến người kiềm không được liên tưởng đến mũi tên diệt thế của thượng cổ ma thần Hậu Nghệ bắn rơi chí tôn Kim Ô của yêu tộc trong truyền thuyết.
Lần này lão nhân tóc bạc lưng khòm không thong dong như trước.
Lão nhân tóc bạc lưng khòm ho khan, chân trái lùi lại một bước, hình chữ T đạp trong không trung. Đoàn sáng rực rỡ trong tay lão nhân tóc bạc lưng khòm hóa thành sao băng bay ra va chạm vào ánh sáng màu da cam bay tới.
Bùm!
Tiếng nổ khủng khiếp lại vang lên.
Từng đợt sóng gợn lực lượng trong suốt như sóng thần khuếch tán, quét sạch hư không. Lần này đám người Phương Tiêu An viện trưởng Thanh Bình học viện đã đứng ở phía xa nên may mắn không bị dính miểng.
- Khụ khụ khụ, thân già ta sắp bị đánh tan...
Lão nhân tóc bạc lưng khòm đứng trong không trung liên tục lùi ba, bốn bước mới miễn cưỡng đứng lại. Đoàn sáng kiếm khí rực rỡ trở về tay lão nhân tóc bạc lưng khòm, màu sắc hơi tối đi.
Mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm vẫn không biểu tình, lần thứ ba kéo dây cung.
Chính lúc này...
Giọng Đinh Hạo từ trên bầu trời phía xa truyền đến:
- Trương Phàm, hãy bảo vệ những người khác, đừng ra tay.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thừ người, lập tức cất trước cung. Trương Phàm lấy một chiến đao đen to khoa trương ra khỏi trữ vật giới chỉ, vị trí thân và chuôi đao có một ma thạch đen trơn bóng to cỡ bàn tay chớp lóe ánh sáng yêu dã.
← Ch. 0686 | Ch. 0688 → |