Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1123

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1123: Đều không phải đối thủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)

Mấy chục khối mảnh vỡ thanh đồng đều rơi vào tay Đinh Hạo.

Đinh Hạo cười khinh thường nói:

- Xuất Vân thế gia chỉ có thế.

Đinh Hạo lắc đầu, biểu tình chân thành.

Câu nói này làm người Xuất Vân thế gia hận điên lên.

Bọn họ là một trong tứ đại thế gia, đã bao giờ bị người chỉ vào cái mũi miệt thị?

Xuất Vân Cuồng Chiến tỉnh táo lại, tứ chi bầy nhầy chưa khỏe hẳn, nghe Đinh Hạo nói xong há mồm hộc máu, bị tức xỉu.

Đinh Hạo quan sát khối mảnh vỡ thanh đồng giây lát, tạm thời không nhìn ra manh mối gì. Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia, thấy vẻ mặt không cam lòng, tức giận của gã.

Đinh Hạo cười khinh thường nói:

- Lần này ta đến Thiên Chi đảo chỉ tìm người Mạc Hoàng thế gia, không liên quan đến các ngươi, đừng đi lên cho ta tát mặt. Đây chỉ là bài học nho nhỏ, nếu còn không biết sống chết chọc ta thì thật sự sẽ chết người.

Trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia tức đến nhức răng, cơn giận bốc lên tận não.

Mấy chục trưởng lão Xuất Vân thế gia bị chém eo dùng bp hồi phục thân thể nhưng nguyên khí đại thương, bị thương căn nguyên. Các trưởng lão Xuất Vân thế gia mặt tái nhợt tụ tập bên cạnh trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia ục ịch, ánh mắt kinh khủng nhìn Đinh Hạo.

Đám người này bị Đinh Hạo đánh sợ.

Một chiêu nhẹ nhàng gần như giết hết bọn họ, nếu không phải bởi vì Đinh Hạo chưa muốn giết người thì uy lực đao ý chỉ một giây đủ diệt thần hồn các trưởng lão Xuất Vân thế gia.

Đinh Hạo cất khối mảnh vỡ thanh đồng, đứng trong hư không, thanh âm như sấm vang vọng:

- Mạc Hoàng Thiên Linh, cút ra đây cho ta!

Thanh âm của Đinh Hạo quanh quẩn toàn Thiên Chi đảo, mọi người biến sắc mặt. Bởi vì Đinh Hạo gọi thẳng tên người như thần trong lòng tứ đại thế gia Thiên Chi đảo.

- To gan!

- Càn rỡ, dám gọi thẳng tên của lão tổ nhà ta, muốn giết!

Người Mạc Hoàng thế gia nổi khùng.

Mạc Hoàng Thiên Linh có địa vị, thân phận cao quý trên Thiên Chi đảo, lão như là thần linh, không tha khinh nhờn. Bây giờ một tiểu tử hậu bối càn rỡ gọi thẳng tên Mạc Hoàng Thiên Linh, thế này là tát mặt Mạc Hoàng thế gia, sao có thể nhịn?

Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng ở phía xa hoàn toàn biến sắc mặt.

Mạc Hoàng Anh, Mạc Hoàng Hùng không thể ngờ hậu bối này càn rỡ, làm việc thẳng thắn như vậy. Gọi thẳng tên lão tổ chẳng khác nào trở mặt với Mạc Hoàng thế gia, hắn lấy đâu ra lá gan và điểm dựa?

Sóng âm cuồn cuộn dao động.

Trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia đứng mũi chịu sào, chỉ cảm thấy kình khí như nước lũ ập tới, sóng âm đáng sợ vượt qua sức tưởng tượng của gã. Trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia tựa trái bóng trong bão tố bị lực lượng hất bay, ngực trầm đau, hộc máu. Trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia ôm Xuất Vân Cuồng Chiến bay ngược ra ngoài.

Mấy chục trưởng lão sau lưng trưởng lão hỏa ngạc Xuất Vân thế gia cũng không chịu nổi, da thịt nứt toác phun máu, bọn họ như đồ sứ không chịu nổi mạnh tay hét thảm văng ra.

Trong hoa viên Thiên phủ, mọi người cảm nhận áp lực khủng bố khuếch tán. Ai nấy mặt trắng bệch nhanh chóng thụt lùi, sức người không thể ngăn cản. Người đứng gần nhất bị chấn xỉu bay ra ngoài.

- Trời ạ!

- Ma vương này là ai?

- Quái vật từ đâu ra?

- Không lẽ là yêu ma khoác da người sao?

Từng tiếng hét chói tai vang lên, sự việc đến bây giờ đã vượt qua dự đoán của mọi người. Vốn tưởng là một võ giả tán tu không biết sống chết huênh hoang, ai ngờ là rồng vượt sông, điểm danh khiêu chiến lão tổ của Mạc Hoàng thế gia.

Phong vân hối tài tuấn thiên phú trẻ tuổi lần này trở thành võ đài cá nhân của thanh niên áo xanh vải bông.

Bá Thiên thiếu gia run cầm cập trong đám người, đầu óc mụ mị.

Khi Đinh Hạo liếc mắt qua, nỗi sợ nhất chìm Bá Thiên thiếu gia. Bây giờ thánh chủ điện hạ ẻo lả đã hiểu rằng gã luôn tính kế đối phó loại tồn tại gì, chút ý chí võ đạo cuối cùng vỡ nát trong lòng. Mắt Bá Thiên thiếu gia tối sầm, đan điền đau nhức. Bùm một tiếng, hạt giống huyền khí nổ tung.

Bá Thiên thiếu gia bị hù sợ đến phế bỏ công lực, đời gã đã chấm dứt.

Xuất Vân Bái được cao thủ hộ vệ Xuất Vân thế gia cứu về nuốt một viên thần đan tứ chi mới lành alựn, từ xa thấy hình ảnh này thì tan vỡ. Vốn Xuất Vân Bái tràn đầy oán hận muốn báo thù, nhục nhã Đinh Hạo tơi bờ nhưng bây giờ nhìn thân hình như ma thần đứng trên không trung, gã hú lên bỏ chạy, sợ teo tim.

Uy nhiếp của cường giả thật sự là một ý nghĩ đủ diệt ý chí kẻ thù.

Trong chớp mắt này Đinh Hạo phát tán khí thế, bên trong ẩn chứa sát ý vô tần. Đó là sát ý tích lũy từ nhiều lần rèn luyện sống chết bao phủ bốn phương tám hướng, như mây đen che trời. Dù trên bầu trời là ban ngày mặt trời sáng sủa nhưng mọi người cảm thấy âm u rét lạnh, ánh nắng cũng lạnh thấu xương.

Trong chớp mắt này Thiên Chi đảo chìm trong kỷ nguyên huyền băng bóng tối.

Trong phút chốc Thiên Chi đảo to lớn, nơi được gọi là thánh địa võ đạo lớn nhất Nam Hoang không một ai có can đảm đối diện mắt của Đinh Hạo, không bất cứ ai đứng trước mặt hắn.

Một lúc sau.

- Mặc kệ ngươi là ai, dám gọi thẳng tên lão tổ Mạc Hoàng thế gia ta, hãy qua ải của ta rồi tính.

Một luồng thương mang bay ra từ hư không, như sao băng từ chín tầng trời rơi xuống mang theo lực lượng hủy diệt không gì sánh kịp công kích Đinh Hạo.

Trường thương như long.

Người nắm thương thân hình thon dài, phong độ như ngọc, tóc đen rậm như suối bay lên, mặt như quan ngọc, mày kiếm tà bay xéo vào thái dương, anh tuấn tiêu sái. Áo trắng bay trong gió, trường long bạc bay quanh người, thật như thiên thần.

Đinh Hạo kiềm không được khen ngợi, đúng là một người tuấn tú hiếm thấy.

- Là ai?

Đinh Hạo giơ tay, một luồng kiếm quang tùy ý chém thương mang đầy trời.

Thanh niên áo trắng rống to:

- Mạc Hoàng Phẩm!

Thanh niên áo trắng báo tin xong quay người rút thương đâm tiếp. Thương mang đầy trời như ngôi sao rực rỡ trong trời đêm, mưa ám khí rơi rụng ẩn chứa đạo vận kỳ lạ.

Mạc Hoàng Phẩm có tạo nghệ rất sâu trên đường tu luyện, lĩnh ngộ thương đạo.

Dù sắc bén tiếc rằng chưa đến cảnh giới ý.

Đinh Hạo gật gù, thì ra thanh niên áo trắng là Mạc Hoàng Phẩm một trong tứ đại công tử Thiên phủ, đúng là danh bất hư truyền, thương như long người như tiên, không uổng danh công tử.

Lúc này còn dám tấn công Đinh Hạo, Mạc Hoàng Phẩm có chút can đảm.

- Ngươi không phải đối thủ của ta, lùi xuống!

Bàn tay Đinh Hạo như kiếm chém ra.

Lực lượng kiếm ý vô hình chém hư không, như một ánh sáng mờ mịt nhưng chém nát hết thương mang rực rỡ tựa trời sao. Hình ảnh duy mỹ mà tàn nhẫn, khung trời sao nứt sụp, hư không vỡ thành từng mảng.

Thương mang sắc bén biến mất hết.

Mạc Hoàng Phẩm bị thương nặng hộc búng máu, thương bạc trong tay đứt từng khúc. Mạc Hoàng Phẩm bay ra ngoài té vào đám người bên dưới.

Chỉ một chiêu, thiên tài mạnh nhất thế hệ trẻ Mạc Hoàng thế gia đã mất sức chiến đấu.

Thực lực chênh lệch quá lớn.

*****

Điều khiến các tài tuấn trẻ tuổi trong hoa viên Thiên phủ khó thể chấp nhận. Bình thường Mạc Hoàng Phẩm là thần linh cao cao tại thượng không thể chiến thắng trong lòng bọn họ, dù họ có cố gắng cỡ nào, được cơ duyên gì đều không đuổi kịp bước chân của thiên tài này. Bọn họ vững tin cho rằng Mạc Hoàng Phẩm nhất định là thượng cổ thiên thần chuyển thế!

Nhưng bây giờ thần thoại võ đạo thế hệ trẻ Thiên phủ bị đánh nát.

- Ta cũng đến thử!

Gió mạnh lại nổi lên, một thanh niên tuấn tú, khôi ngô khác xuất hiện, đạp bước trong không trung. Bàn tay thanh niên xòe ra, một con Thiên Dực Côn Bằng biến ra, sà xuống, khí thế hung ác cuồn cuộn muốn nuốt Đinh Hạo.

Một trong tứ đại công tử, Doãn Ly Sinh của Doãn gia.

- Ngươi cũng không được.

Đinh Hạo không thèm ngẩng đầu, tung cú đấm.

Thiên Dực Côn Bằng rít gào, lông chim bay đầy. Thiên Dực Côn Bằng trực tiếp bị chấn nát.

Đây là bản mệnh huyễn thú chứ không phải Thiên Dực Côn Bằng chân thân.

Doãn Ly Sinh ho ra máu, bay ngược ra ngoài.

Lại một thiên tài võ đạo Thiên phủ thua, thua còn rõ ràng hơn Mạc Hoàng Phẩm.

Mọi người chết lặng. Hôm nay là ngày nhục nhã nhất Thiên phủ, các thiên kiêu cao cao tại thượng bị người giẫm nát tôn nghiêm, mọi ánh sáng bị một người che giấu. Tất cả phải cúi đầu trước mặt thanh niên áo xanh vải thô này.

Tứ đại công tử Thiên phủ có ba người đều thua.

Đinh Hạo quát to:

- Mạc Hoàng Thiên Linh, vẫn không chịu ra sao? Nếu ngươi làm con rùa rút đầu thì đừng trách ta đại khai sát giới, chém chết thiên tài của Mạc Hoàng thế gia ngươi!

Sát khí sục sôi, trong mắt Đinh Hạo lộ rõ mất kiên nhẫn.

Phía xa.

Mạc Hoàng Thiên Linh chậm rãi đi tới.

Mặt Mạc Hoàng Thiên Linh lạnh lùng nói:

- Đinh Hạo tiểu hữu có ý gì? Mạc Hoàng thế gia ta từ đầu đến cuối dùng lễ đãi ngươi, mời ngươi tham gia phong vân hối không ngờ ngươi thế nhưng rắp tâm hại người, đại náo Thiên phủ. Ngươi có ý đồ gì?

Mạc Hoàng Thiên Linh dù gì là cường giả thần cảnh nổi danh lâu năm, lực lượng sâu không lường được. Ngay khi Mạc Hoàng Thiên Linh xuất hiện thì ánh lửa bạc đốt cháy quanh thân lão tràn khắp thiên địa, tiêu trừ khí thế của Đinh Hạo.

Người tứ đại thế gia bên dưới cảm giác áp lực nghẹt thở biến mất, thở hổn hển, thần kinh căng thẳng thả lỏng.

Đinh Hạo cười to bảo:

- Lão già, ta lười chơi đánh đố với ngươi, rốt cuộc là chuyện gì thì trong lòng ngươi rõ ràng hơn ta, đừng vòng vo nữa! Nói thẳng đi, Mạc Hoàng Thiên Xu bị các ngươi nhốt ở đâu? Còn Mạc Hoàng Thiên Cơ, ta muốn gặp Mạc Hoàng Thiên Cơ!

Mạc Hoàng Thiên Linh biến sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đang nói gì? Ta không biết, đó là chuyện của Mạc Hoàng thế gia, sao có thể cho phép ngươi nhúng tay?

Mặt Đinh Hạo sa sầm thẳng thắn nói:

- Ta đến đây là tìm một thiếu nữ tên Đinh Khả Nhi, kêu nàng ra gặp ta thì mọi chuyện dễ nói. Nếu các ngươi cứ đẩy tới đẩy lui, thử thách sự kiên nhẫn của ta thì đừng trách ta xuống tay vô tình, khiến Thiên Chi đảo này thành địa ngục Tu La!

Trải qua nhiều chuyện mài mòn kiên nhãn của Đinh Hạo.

Bây giờ Đinh Hạo đã khẳng định Mạc Hoàng thế gia làm gì với Đinh Khả Nhi nên mới lo lắng, che giấu điều gì.

Chính lúc đó...

Một thanh âm lạnh lùng kiêu ngạo vang lên:

- Hừ! Thật lớn lối, ngu xuẩn! Ta muốn nhìn xem một hậu bối vô danh nhà ngươi làm gì được Thiên Chi đảo ta?

Ánh sáng hư không vặn vẹo, một lão nhân tóc trắng mặt hồng hào, huyết khí như biển xuất hiện.

Đám đệ tử, trưởng lão Xuất Vân thế gia bên dưới reo hò.

Người Xuất Vân thế gia cung kính quỳ trên mặt đất, cao giọng hô to:

- Bái kiến thái thượng trưởng lão.

Người Xuất Vân thế gia sùng kính như thấy thần linh, có thể thấy lão nhân tóc trắng mặt hồng có uy vọng rất cao.

Tim Đinh Hạo đập nhanh.

Lại một cường giả thần cảnh thật sự, chắc là lão quái vật của Xuất Vân thế gia.

Lão nhân tóc trắng mặt hồng mắt lóe tia sáng, âm trầm nói:

- Người trẻ tuổi làm việc đừng quá huênh hoang, không hiểu biết kính già yêu trẻ. Cánh chưa cứng cáp đã hiếu sát như vậy, chờ khi ngươi lớn chẳng phải là trở thành đại ma vương, diệt cả thiên hạ sao?

Đinh Hạo không chút khách sáo hỏi:

- Lão là ai?

- Ha ha ha ha ha ha! Đã lâu không ai dám nói chuyện với ta như vậy, xem ra thế nhân đã quên uy danh của Xuất Vân Thiên Thương ta.

Lão nhân tóc trắng mặt hồng thở dài, trong mắt có dây xích minh văn chảy xuôi, lực lượng sinh tử tản ra.

Lão nhân tóc trắng mặt hồng nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo, nói:

- Chàng trai, trả thanh đồng tiên thạch lại cho ta, đi Xuất Vân pHong của Xuất Vân thế gia ta diện bích tư quá trăm năm sẽ tha cho ngươi khỏi chết.

Đinh Hạo cười khinh thường nói:

- Xuất Vân Thiên Thương?

Đinh Hạo không chút nhường bước nói:

- Chưa nghe nói qua. Thời đại bây giờ đã thay đổi, ngươi đã quá già, thời đại của các ngươi qua rồi. Thông minh thì nên chịu già, đừng can thiệp vào, chọc thị phi. Coi chừng chút danh tiếng cả đời chôn vùi, xương già cũng mất.

- Ngươi... Càn rỡ! Cái miệng thật đanh đá, hôm nay ngươi có chắp cánh cũng khó thoát!

Vốn tâm tình Xuất Vân Thiên Thương bình tĩnh bị Đinh Hạo kích thích nổi giận, lạnh lùng cười:

- Tiểu tạp chủng, ngươi tìm cô nương kia đúng không? Xuống âm phu tìm đi, lão phu đưa ngươi và nàng gặp nhau!

Đinh Hạo nghe vậy tim rung lên.

Giọng Đinh Hạo run run:

- Lão già, ngươi nói cái gì? Đinh Khả Nhi... Làm sao?

Dù Đinh Hạo đối diện tất cả cao thủ, cường giả Thiên Chi đảo bao vây cũng chưa từng biến sắc, nhưng lúc này hắn hoảng hốt.

Xuất Vân Thiên Thương cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Con yêu nữ trời sinh làm phản, trong hoa viên Thiên phủ này bị đánh thành thịt nát, hình thần đều diệt. Tiểu bối, ngươi muốn tìm nàng thì xuống địa ngục đi!

Đầu óc Đinh Hạo ù vang như có pháo nổ.

Đinh Hạo không thể tin điều nghe thấy.

Muội muội chết rồi?

Muội muội chết thật?

Không thể nào!

Đinh Hạo quát to:

- Ngươi lừa ta!

Đinh Hạo như phát điên, tóc đen rậm tựa lửa bay trong gió, mắt hắn bắn ra đao quang kiếm ý. Người Đinh Hạo phát rađao kiếm ngân vang trong thiên địa.

Xuất Vân Thiên Thương thấy vậy càng đắc ý, lạnh lùng cười:

- Như thế nào? Yêu nữ đó là người thân của ngươi? Ha ha ha ha ha ha! Đáng tiếc, ngươi đến chậm. Nhưng chết ở nơi nàng đã chết thì ngươi cũng có thể nhắm mắt.

- Khả Nhi sẽ không chết, lão già, dám gạt ta? Ta muốn ngươi chết!

Đinh Hạo có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, lắc người đánh vào Xuất Vân Thiên Thương.

Kiếm ý tăng vọt.

Xuất Vân Thiên Thương tức giận hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Tiểu bối muốn chết!

Xuất Vân Thiên Thương tung cú đấm nghênh đón, tu vi huyền khí của lão cao hơn Đinh Hạo mấy cảnh giới, làm sao chịu tránh né?

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lực lượng khủng bố nổ tung.

Đinh Hạo bay ra ngoài, khóe môi tràn máu.

Dù sao cách biệt thực lực, mấy tháng nay Đinh Hạo lên đến đỉnh song mạch cửu khiếu Võ Thánh cảnh tương đương với nửa bước thần cảnh. Đinh Hạo lĩnh ngộ kiếm ý, đao ý, thiên địa đại thế, sức chiến đấu thẳng hướng Võ Thần cảnh nhưng tu vi huyền khí vẫn kém hơn một chút.

Chương (1-1254)