Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1101

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1101: Cắt áo đoạn nghĩa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)

Đinh Hạo đánh ra cú đấm, kiếm ý bộc phát.

Ảo ảnh trước mặt Đinh Hạo bị đánh nát.

- Thân giả? Một thân giả có lực lượng, hơi thở gần giống y như bản thể, thú vị.

Đinh Hạo lù lù bất động, khí thế như biển đứng yên tại chỗ. Ảo ảnh đao kiếm lượn lờ quanh thân Đinh Hạo, có khí thế vô địch. Mặc kệ quỷ ảnh xông pha thế nào đều bị ảo ảnh đao kiếm chém nát hết.

Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo dùng kiếm ý, đao ý nghênh địch từ sau khi hiểu được thế.

Dù đối diện cường địch như Lý Mục Vân, Đinh Hạo không cần sử dụng thanh kiếm rỉ sét, ma đao tàn khuyết cũng hoàn toàn áp chế gã.

Kiếm ý, đao ý, thế kết hợp lại gần như vô địch, có khí thế nhất đao nhất kiếm phá vạn pháp.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

- Đây mới là uy lực thật sự của kiếm ý, đao ý. Lúc trước ta lĩnh ngộ, vận dụng kiếm ý, đao ý còn rất nông cạn. Kiếm ý, đao ý thật sự không phải dùng đao kiếm thúc giục mà một ý niệm đao kiếm sinh ra, không chỉ đôi tay mà hai chân, mỗi vị trí trên cơ thể đuề có thể phát ra công kích sắc bén nhất, liên miên không dứt, thẳng tiến tới trước, hoàn toàn áp chế đối thủ.

Đinh Hạo không ngừng lĩnh ngộ trong chiến đấu.

Vù vù vù vù vù!

Kiếm quang bắn ra, lại một ảo ảnh Lý Mục Vân bị đánh nát.

Bốn phía còn khoảng sáu, bảy chục ảo ảnh Lý Mục Vân giống y như đúc.

Đinh Hạo đứng tại chỗ thủ thế.

Đinh Hạo quan sát kỹ phát hiện mỗi lần chỉ có một ảo ảnh công kích, sau khi bị đánh vỡ thì ảo ảnh Lý Mục Vân tiếp theo mới tấn công. Cái này phù hợp với thực lực Lý Mục Vân. Nếu gần trăm ảo ảnh đều có lực công kích y hệt bản thể Lý Mục Vân, lại còn cùng nhau công kích thì quá khủng bố, là thần thông vô địch.

- Những ảo ảnh này gần như thân giả, không có linh hồn điều khiển nên không thể công kích.

Lý Mục Vân dùng bp nào đó thúc giục thân giả, mỗi lần chỉ điều khiển được một cái.

Quanh người Đinh Hạo rậm rạp ảo ảnh, mỗi một Lý Mục Vân nhìn như hư ảo nhưng tùy thời bộc phát công kích, quỷ thần khó lường, có chút bất ngờ không kịp đề phòng, khá là rắc rối.

Tuy nhiên...

Đinh Hạo hét to một tiếng:

- Nếu không biết lần tới là thân giả nào công kích thì phá hủy hết!

Kiếm ý, đao ý vô tận phát ra, gió giật mưa rào lại hiện, mỗi giọt mưa là một lũ kiếm ý, mỗi một cơn gió là một luồng đao ý.

Vù vù vù vù vù!

Chớp mắt vô số thân giả Lý Mục Vân quanh người Đinh Hạo bị kiếm ý, đao ý xuyên qua, như bong bóng vỡ tan.

Công kích bình thường khó mà đánh bại thân giả nhưng chúng tan biến trước kiếm ý, đao ý.

Cùng lúc đó, Đinh Hạo vụt xoay người tung cú đấm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Nắm đấm đánh vào hư không, không trung gợn sóng lăn tăn. Thân hình Lý Mục Vân như màn chiếu phòng tối trong phim nhựa dần lộ ra. Hai tay Lý Mục Vân như vuốt quỷ kiềm nắm đấm của Đinh Hạo.

Lý Mục Vân đã mất ưu thế nhanh nhẹn, ngay mặt đối kháng đao ý sắc bén của Đinh Hạo thì gã không có cơ may thắng.

- Phụt.

Lý Mục Vân hộc máu, một lần nữa bay ra ngoài.

Trận chiến này làm Lý Mục Vân rất bực mình.

Thần thông của U Minh Quỷ tông rất quỷ bí, cường đại, có ngàn vạn diễn hóa. Nếu không như vậy U Minh Quỷ tông đã chảng có uy danh hiển hách trên Thần Ân đại lục. Nhưng gặp đối thủ như Đinh Hạo, kiếm ý, đao ý lù khù vác cái lu chạy, phá mọi hư vong khiến thần thông của Lý Mục Vân vô dụng, trời sinh bị khắc chế.

Đinh Hạo nhanh như chớp bám theo, lại tung cú đấm.

Kiếm ý hàn băng bộc phát.

Nhưng lúc này...

Một tiếng thở dài vang bên tai mọi người:

- Ài, Đinh sư huynh, xin hãy nương tay.

Thanh âm tiêu điều, hờ hững như người có nhiều chuyện đau buồn khẽ thở dài bên tai ngươi.

Mọi người trong quảng trường cảm giác lòng buồn bã, thấy đời không còn gì vui.

Vài cường giả tuyệt đối cắn đầu lưỡi nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm kinh ngạc là thần thánh phương nào mà chỉ một tiếng thở dài đã ảnh hưởng nỗi lòng mọi người?

Đinh Hạo nhíu mày, rút tay lại, lùi ra sau.

Trong khoảnh khắc này Lý Mục Vân bắt giữ chiến kỹ hiếm có, gã biến thành lửa đen nhanh chóng xông lên. Quỷ thần ấn gào thét giết ngược lại.

Lúc này lại vang tiếng thở dài.

Một người áo trắng bay bay từ khi nào đã xuất hiện trong chiến trận bốn vách tường đao ý nhẹ nhàng vỗ chưởng va chạm với Lý Mục Vân. Hai người mạnh công kích nhau.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong tiếng nổ đáng sợ, sóng năng lượng tầng tầng khuếch tán bốn phương tám hướng.

Lực xung kích khủng khiếp đánh vỡ bốn vách tường đao ý.

Đinh Hạo hét to, lòng máy động, kiếm quang bắn ra. Bốn vách tường kiếm ý thay thế chặn lại tất cả dao động.

Trong bụi bay mịt mù, mọi người mơ hồ thấy hai bóng người một đen một trăng lùi ba, bốn bước.

Bụi bặm tán đi.

Ba người đứng trong chiến trận.

Một xanh, một trắng, một đen.

- Là ngươi, thì ra thật sự là ngươi.

Khóe môi Lý Mục Vân tràn máu, mặt nạ quỷ thanh đồng vỡ từ chính giữa lộ nửa khuôn mặt cháy đen như nhuộm mực, âm u và đáng sợ.

Phía đối diện.

Người áo trắng đứng lặng.

Thân hình nam nhân thon dài, khuôn mặt kiên cường, không cao to, thậm chí hơi gầy gò. Mái tóc đen dài bay phất phới trong gió, khí thế tự nhiên sinh ra. Chỉ một bóng lưng đã cho nhiều người cảm giác không đánh lại nổi.

Người áo trắng khẽ thở dài:

- Đại ca, đủ rồi, thu tay đi, hết thảy còn kịp.

Mặt nam nhân áo trắng ẩn trong sương hỗn độn màu trắng, người ta không thể thấy rõ mặt mày.

Nhưng Đinh Hạo biết thân phận thật sự của nam nhân áo trắng.

Nam nhân áo trắng kêu đại ca, câu hỏi làm Đinh Hạo thắc mắc từ lâu đã có đáp án. Mọi chuyện đã thông. Đinh Hạo thầm thở dài, tạo hóa trêu người, không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Hai người bằng hữu từng thân như huynh đệ bây giờ đứng ở chiến tuyến khác nhau.

Lý Mục Vân đứng yên thật lâu không đáp.

Nửa ngày sau Lý Mục Vân thở dài thườn thượt, lắc đầu, nói:

- Thu tay? Ha ha ha ha ha ha! Sai một bước để lại nỗi hạn muôn đời, quay đầu lại đã là trăm năm. Ta... Không thể quay về.

Nam nhân áo trắng sốt ruột nói:

- Còn về được, hãy cùng ta rời khỏi đây, ta có cách giải trừ ấn chú trên người của ngươi!

Lý Mục Vân chỉ lắc đầu.

Bên ngoài, giọng tiểu võ si Trần Thắng run run hỏi:

- Nhị ca... Thật sự là nhị ca sao?

Mấy người Thất Nghĩa Minh Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông kích động run bần bật.

Nhiều năm trôi qua, bảy huynh đệ Thất Nghĩa Minh ngày xưa oai phong một cõi trong Vấn Kiếm tông lại đoàn tụ. Nhớ năm đó khi Thất Nghĩa Minh nổi bật nhất, đám người Thanh Sam Đông Viện Đinh Hạo chưa vùng lên, trong thế hệ đệ tử trẻ của Vấn Kiếm tông thì Bạch Sam Trung Viện mới là phe mạnh nhất. Lý Mục Vân có phong độ làm vua, Lương Phi Tuyết điệu thấp, cường đại. Bảy người Thất Nghĩa Minh đều có tuệt kỷ riêng, có thể nói là vô địch một thời.

Tiếc rằng huy hoàng quá ngắn ngủi.

Sau này Đinh Hạo lên ngôi, thay thế tất cả.

*****

Thất Nghĩa Minh đã thành ánh sáng ngày hôm qua, huy hoàng bị gió mưa thổi bay. Về sau xảy ra nhiều chuyện, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết lần lượt mất tích, Thất Nghĩa Minh giải tán. Dù là đám người tiểu võ si Trần Thắng, Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông cũng ít khi tụ tập với danh nghĩa Thất Nghĩa Minh.

Ba chữ kia đã bị chôn trong nước lũ thời gian.

Tư chất của năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng nổi bật nhất trong đám đệ tử Vấn Kiếm tông cùng lứa, tất nhiên Vấn Kiếm tông không bạc đãi bọn họ. Mấy năm nay thực lực của năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng tăng vọt, xem như cao thủ trong đệ tử cùng lứa. Nhưng nếu so với nhân vật siêu đẳng thế hệ Thanh Sam Đông Viện của đám Đinh Hạo thì năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng thú xa nhiều.

Năm người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, tiểu võ si Trần Thắng vốn tưởng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đã chết, không ngờ hai người siêu đẳng nhất Thất Nghĩa Minh ngày xưa cùng xuất hiện tại đây.

Nhưng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết xuất hiện với thân phận như vậy.

Tiểu võ si Trần Thắng rống to:

- Nhị ca, có phải là ca không? Nói một câu đi!

Vang tiếng thở dài, sương trắng hỗn độn quanh thân nam nhân áo trắng tán đi lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuy thêm phần phong sương so với năm xưa, càng trưởng thành hơn nhưng thần vạn không thay đổi. Không phải Lương Phi Tuyết áo trắng như tuyết ngày xưa thì là ai?

Lương Phi Tuyết cười, gật đầu với đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, xoay người hành lễ hướng Đinh Hạo.

Bây giờ Đinh Hạo có địa vị rất cao trong Vấn Kiếm tông, dù Lương Phi Tuyết có nhận là người Vấn Kiếm tông hay không thì từng có tình đồng môn. Lương Phi Tuyết hành lễ xem như công nhận thân phận Đinh Hạo, sẽ không đứng đối lập cùng hắn.

- Lương sư đệ, đã lâu không gặp.

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Nhiều năm không gặp không ngờ Lương sư đệ trở thành truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông, cơ duyên không tệ.

Đêm trăng trong Thạch Chủy thành, Đinh Hạo ôm Tạ Giải Ngữ bị thương tìm một sân nhỏ nhà nông trị thương. Dưới ánh trăng, truyền nhân của U Minh Quỷ tông, Bích Lạc Tiên tông từng xuất hiện, kết hợp chuyện hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, Lương Phi Tuyết chính là truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông.

Huống chi hơi thở trên người Lương Phi Tuyết giống hệt truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông.

Hèn gì đêm đó truyền nhân của Bích Lạc Tiên tông hết sức khuyên nhủ truyền nhân U Minh Quỷ tông. Đinh Hạo cảm giác hai truyền nhân U Minh Quỷ tông, Bích Lạc Tiên tông có lẽ quen biết nhau, quan hệ sâu nhưng hắn không ngờ chuyện sẽ như vậy.

Lương Phi Tuyết gật đầu, nói:

- Ta chỉ là một quân cờ thân bất do kỷ.

Trong câu nói của Lương Phi Tuyết đầy buồn bã.

Lương Phi Tuyết quay đầu nhìn Lý Mục Vân, nói:

- Đại ca, ta biết ngươi đi đến hôm nay phần nhiều là thân bất do kỷ. Sau không trở đầu thương hủy U Minh Quỷ tông đi, phá quỷ chú trên người. Với thực lực của ngươi, trời đất bao la có nơi nào không thể đi? Cần gì theo người diều khiển?

Lý Mục Vân đứng yên tại chỗ, dưới lớp mặt nạ có tia sáng ướt nước lóe qua.

Khi Lý Mục Vân nhìn huynh đệ ngày xưa Lương Phi Tuyết, đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, nhìn từng khuôn mặt quan tâm thì nỗi lòng phức tạp.

Đối với Lý Mục Vân sớm mất đi người thân, mấy năm nay như rơi vào địa ngục, ngày tháng đó nếu nói có gì cho gã chút ấm áp thì chính là tình huynh đệ Thất Nghĩa Minh.

Tiếc rằng mọi thứ không thể cứu vãn.

- Đại ca... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tiểu võ si Trần Thắng kích động lao lên, cách tường kiếm ý hét to:

- Nếu đại ca còn xem Trần Thắng là huynh đệ cùng sống cùng chết thì hãy nói cho ta biết tất cả là sao? Tại sao?

Tiểu võ si Trần Thắng cực kỳ kích động, hơi tức giận.

Mấy năm nay người tiểu võ si Trần Thắng khâm phục nhất vẫn là Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết. Tiểu võ si Trần Thắng nhiều lần suy nghĩ nếu hai huynh trưởng không mất tích, với tư chất, thiên phú của Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết kiếm được thánh tựu dù không bằng Đinh Hạo nhưng tuyệt đối chẳng kém hơn Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực.

Mỗi tới ngày mười lăm hàng tháng là đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng sẽ đoàn tụ lại, rắc rượu dưới trăng, uống say xỉn.

Ngày mười lăm là ngày Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết vào chiến trường bách thánh.

Mấy năm nay đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng không quên hai huynh trưởng Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, nhưng không ai ngờ sẽ chờ một kết cuộc như vậy.

Tiểu võ si Trần Thắng nói đến chỗ kích động bỏ qua tường kiếm ý, muốn xông vào trong.

Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông vội vàng chạy vào.

Lý Mục Vân kích động rống to:

- Không, các ngươi đừng tới đây, đừng lại gần... !

Lý Mục Vân duỗi tay ra, lực lượng ôn hòa đẩy đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng ra ngoài.

Tiểu võ si Trần Thắng hét lên:

- Đại ca!

Biểu tình Lý Mục Vân phức tạp nhìn đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng, lại liếc Lương Phi Tuyết, nghĩ thông cái gì, mắt mờ mịt dần kiên quyết. Lý Mục Vân siết chặt hai tay, ngửa đầu hú dài.

- A... A a a a!

Tiếng hú như thiên lôi đánh ầm ầm trên bầu trời Vấn Kiếm sơn mạch, phá vỡ tầng mây, làm chim bay thú chạy trong núi run cầm cập. Trong thanh âm chất chứa không cam lòng vận mệnh, vô tận bi thương, giận dữ, như khóc như than, như oán như giận làm mọi người rung động.

Tiếng hú dứt, cuối cùng biến thành tiếng cười.

Tiếng cười âm u.

- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!

Lý Mục Vân âm u như quỷ chậm rãi vuốt mặt, một luồng sáng đen xẹt qua. Mặt nạ vỡ lành lại ngay, bao khuôn mặt Lý Mục Vân.

Lý Mục Vân điên cuồng nói:

- Mỗi người nên trả giá vì điều mình làm, đến kết cuộc hôm nay, mỗi một bước là ta tự mình lựa chọn nên không thể hối hận, càng không thể lùi bước!

Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng giật mình kêu lên:

- Đại ca, ngươi... !

Lý Mục Vân lạnh lùng quát:

- Đừng gọi ta là đại ca, mọi thứ sớm nên chấm dứt. Từ hôm nay chúng ta tuyệt giao, cắt áo đoạn nghĩa!

Ngón tay Lý Mục Vân xẹt qua, một khúc tay áo bị cắt đứt bay trên không trung. Mặt đất nứt một vệt dài ngăn cách Lý Mục Vân và đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng.

Đám người Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Đông, Hà Cương, tiểu võ si Trần Thắng ngây ngẩn.

Lý Mục Vân gằn từng chữ:

- Phi Tuyết, nếu trong lòng ngươi còn chút tình cảm cuối cùng với đại ca thì hãy tránh ra. Ta mong chờ cuộc chiến với Đinh Hạo đã quá lâu, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.

Lương Phi Tuyết khẽ thở dài:

- Cần gì khổ vậy?

Chương (1-1254)