← Ch.1097 | Ch.1099 → |
Một nam nhân tiêu sái mặc trường bào màu trắng chậm rãi bước ra từ trong đám người. Dù bị mọi người nhìn chằm chằm nhưng biểu tình nam nhân áo trắng cực kỳ bình tĩnh, gã đi từng bước đến dưới lễ đài.
Nam nhân áo trắng một lần nữa cất cao giọng:
- Ta phản đối hôn sự này!
Giọng điệu kiên quyết không thể dao động.
Đinh Hạo nhìn nam nhân áo trắng, hơi ngạc nhiên.
Đinh Hạo nghiêm túc hỏi:
- Tại sao?
Nam nhân áo trắng chưa kịp đáp thì Vương Tiểu Thất đã kiềm không được xông ra nói:
- Lý sư huynh, ra sư huynh còn sống! Về là tốt rồi, ngồi một bên trước đi!
Đám đông vang tiếng hoan hô, ba bóng người vô cùng vui mừng chạy ra.
Tiểu võ si Trần Thắng kích động toàn thân run rẩy:
- Đại ca... Sống... Sống?
Sau lưng tiểu võ si Trần Thắng là Tôn Cửu Thiên, Trần Khải Lương kích động không biết nên nói cái gì. Người mất tích quá lâu đột nhiên lành lặn trở về, niềm hạnh phúc mất rồi có được khiến người điên cuồng.
Có thể khiến ba thành viên Thất Nghĩa Minh kích động kêu đại ca thì chỉ có một người.
Lão đại Thất Nghĩa Minh.
Lý Mục Vân.
Một thiên tài tuyệt đối từng được xem là ngang sức ngang tài với đám người Đinh Hạo, Lý Lan.
Lý Mục Vân mất tích trong cuộc chiến chiến trường bách thánh, từ đó về sau không còn tin tức.
Không ngờ hôm nay Lý Mục Vân ra mặt.
Lý Mục Vân mỉm cười nói:
- Ừm! Trở lại.
Ánh mắt Lý Mục Vân lướt qua mấy huynh đệ kết nghĩa nhìn hướng lễ đài, nói:
- Ta phản đối hôn sự này, Đinh sư đệ hãy từ bỏ đi.
Đinh Hạo nhìn kỹ Lý Mục Vân, một lúc sau mỉm cười không nói.
Tiểu võ si Trần Thắng chợt nhớ diều gì, vội nói:
- Đại ca, có nhiều chuyện ngươi không biết, đi khỏi đây trước đi. Chờ xong chuyện ta sẽ kể cho đại ca nghe.
Lý Mục Vân kiên quyết lắc đầu, nói:
- Phải ngừng hôn lễ.
- Nhưng mà...
Tiểu võ si Trần Thắng định khuyên thì bị Lý Mục Vân ngắt lời.
Các khách khứa nhìn hiểu chuyện, quảng trường ồn ào lên, thanh âm ầm ĩ.
Lý Mục Vân từng bước một lên lễ đài, nói:
- Đinh sư đệ, hãy kết thúc vợ kịch tự biên tự diễn đi, còn kịp ngừng tay.
- Có chuyện ngươi đã lầm.
Đinh Hạo từ trên cao nhìn xuống Lý Mục Vân, biểu tình bình tĩnh nói:
- Theo bối phạn ngươi nên gọi ta là Đinh sư thúc tổ.
Lý Mục Vân mỉm cười nói:
- Nhớ lúc trước Đinh sư đệ từng nói riêng tư không so đo bối phận, huống chi lúc trước ngươi và ta cùng học nghệ trong Vấn Kiếm tông, ngươi xếp dưới ta, gọi tiếng sư đệ có gì sai?
- Ta từng nói lời này với mấy bằng hữu thân thiết.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Nhưng ngươi không nằm trong số đó.
- À, trở mặt, sao? Là bởi vì ta ngăn cản lễ đài của ngươi nên thẹn quá thành giận sao?
Đinh Hạo cười to, cười xong giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ ta sẽ vì danh ảo mà khách sáo với kẻ cố ý tới phá ngày ta thành thân? Lý Mục Vân, đừng dùng cái mũ buồn cười chụp lên đầu người khác. Hôm nay ngươi đến vì cái gì, nói thẳng đi.
Lý Mục Vân gật gù, không hề bực mình nói:
- Ta đến đúng là vì ngăn cản lễ đài.
Ánh mắt Đinh Hạo lạnh lùng nói:
- Lý do gì?
- Lý do sao...
Lý Mục Vân hờ hừng nói:
- Có rất nhiều lý do, ví dụ như một lần cưới bốn vị chính thê, làm trái với quy tắc tổ tiên. Huống chi nữ nhân ngươi cưới toàn là nữ đệ tử ưu tú nhất Vấn Kiếm tông. Ai biết có phải ngươi dùng quyền thế ép buộc bọn họ gả cho ngươi? Ha ha ha ha ha ha! Tiếng xấu khi nam bá nữ không hay ho gì. Ví dụ ngươi là thái thượng trưởng lão Vấn Kiếm tông nhưng cưới nữ nhân hậu bối, đặc biệt Lý Lan là chưởng môn trong tông môn, cái này hơi bị loạn luân.
Lý Mục Vân thốt lời khiến quảng trường rộ lên tiếng la ồn ào.
Vẻ mặt Đinh Hạo từ bực tức nghe Lý Mục Vân nói xong trở nên bình tĩnh.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi.
- Hiểu cái gì?
Lý Mục Vân cười hỏi:
- Hiểu ngươi đã làm sai?
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Ta hiểu hôm nay ngươi đến làm cái gì.
Lý Mục Vân cười nói:
- Nói nghe thử.
Đinh Hạo gằn từng chữ:
- Hôm nay ngươi đến tìm chết.
Đinh Hạo thốt lời làm Lý Mục Vân biến sắc mặt, cười hỏi:
- Như thế nào? Không nói lý được thì muốn dùng thực lực, quyền thế đè ta sao?
Đinh Hạo định nói gì thì mấy đệ tử Vấn Kiếm tông khác không nhịn được nữa.
Vương Tiểu Thất nét mặt sa sầm xông ra chỉ vào mũi Lý Mục Vân chửi:
- Lý Mục Vân, ngươi là cái thứ gì mấy năm nay không biết chết ở đâu, lúc tông môn gặp nguy nan không thấy ngươi đi ra, lúc này tới gây rối là sao? Ở đây làm bộ làm tịch, ngươi có tư cách gì nói những lời này?
Đám người tiểu võ si Trần Thắng, Tôn Cửu Thiên biểu tình cực kỳ khó xem.
Tuy sâu trong lòng đám người tiểu võ si Trần Thắng, Tôn Cửu Thiên nghiêng hướng Lý Mục Vân nhưng bọn họ phải công nhận Vương Tiểu Thất nói đúng. Mấy năm nay Đinh Hạo có công tích với Vấn Kiếm tông, thân phận hiện giờ của Lý Mục Vân chỉ là một đệ tử nhỏ, không có tư cách nói lời đó.
Lý Mục Vân liếc Vương Tiểu Thất, cười khinh thường nói:
- Ngươi chỉ là con chó của Đinh Hạo, nếu Đinh Hạo không ở đây thì ngươi có chỗ đứng sao? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta?
Vương Tiểu Thất tức giận quát:
- Ngươi không bằng cả con chó, ngươi...
Vương Tiểu Thất chưa dứt lời...
Một tiếng cười chói tai quái dị như cú đêm vang lên:
- Khục khục khục khục, một tạp chủng con kiến dám ăn nói lỗ mãng với thiếu chủ nhà ta, nếu không trừng phạt thì đám con kiến dân bản sẽ không biết trời cao bao nhiêu, đất dày cỡ nào.
Một bóng đen bay ra từ sau lưng Lý Mục Vân nhanh như chớp chộp hướng Vương Tiểu Thất.
- Càn rỡ!
Hai thể tu Hãn Hải sâm lâm chạy tới ngăn cản.
Bùm bùm!
Chớp mắt hai thể tu Hãn Hải sâm lâm đỉnh Thánh nhân cảnh bị đánh bay đi.
Thực lực bóng đen sâu không lường được.
Mắt thấy Vương Tiểu Thất sắp bị chộp trúng bỗng vèo một tiếng, kiếm ngân vang lên. Một luồng kiếm quang rực rỡ đến sau mà tới trước chém cái vuốt đen.
- Ủa? Ba ngàn tuyệt kiếm?
Trong tiếng kêu sửng sốt, bóng đen nhanh chóng lui ra, không dám dùng tay trần đỡ kiếm quang kia.
Cùng lúc đó, Phương Thiên Dực đứng trước mặt Vương Tiểu Thất, biểu tình lạnh băng. Ảo ảnh trường kiếm hiện ra sau lưng Phương Thiên Dực như khổng tước xòe đuôi dao động, tựa ảo mộng. Kiếm ảnh tầng tầng, Phương Thiên Dực như thần kiếm tuyệt thế, sát ý sôi trào.
Phương Thiên Dực cười khẩy nói:
- Một nô tài mà dám gây sự trong Vấn Kiếm tông ta?
Phía đối diện.
Một thân hình gầy đét bọc áo choàng đen có mũ trùm đầu, hơi khòm lưng như cõng cái gì. Trong áo đen toát ra khói đen có mùi nguy hiểm trí mạng, gã như u linh.
Khi thấy người áo đen làm đám đông cảm giác rợn tóc gáy, đây là một cường giả rất đáng sợ.
- Khục khục, không ngờ truyền nhân ba ngàn tuyệt kiếm xuất hiện ở nơi hoang dã này.
*****
Người áo đen u linh cười quái dị:
- Nhưng tiểu tử quá non, nếu là Thạch Nhất Hoàng đến đây có lẽ ta không phải là đối thủ của hắn, còn ngươi thì kém xa.
Phương Thiên Dực lạnh lùng cười:
- Đến thử xem.
Mọi người trong quảng trường thấy tình huống không ổn, một số võ giả thực lực hơi thấp cảm giác áp lực khó chịu đựng ập đến, mặt trắng bệch. Áp lực khổng lồ như xé rách cơ thể bọn họ, không thể chịu đựng nổi cường giả cảnh giới này đối kháng.
Đinh Hạo vẫy tay.
Hoa văn trận pháp minh văn vàng lan tràn tỏa sáng trên mặt đất quảng trường, thoáng chốc uy nghiêm đầy trời biến mất.
Mọi người thở phào, sợ hãi lùi ra sau. Chỉ có vài cường giả mới chịu nổi khí thế này.
Lòng nhiều người rung động.
Sau tùy tiện một người Vấn Kiếm tông đứng ra là thực lực khủng bố quá vậy? Vài người biết mặt Phương Thiên Dực, biết ngày xưa gã là đệ tử Thanh Sam Đông Viện cùng quý với Đinh Hạo, tuy thiên phú không tệ nhưng lúc trước không có tiếng tăm gì. Tại sao bây giờ Phương Thiên Dực trở nên mạnh mẽ như vậy?
Trên lễ đài, Đinh Hạo chắp tay hướng khách khứa:
- Các vị, thật ngại quá, làm mọi người bị sợ hãi. Xin hãy bình tĩnh chờ đợi, giải quyết xong hai vị khách không mời này Đinh Hạo sẽ thỉnh tội với các vị sau.
Nói xong Đinh Hạo lắc người xuống lễ đài.
- Thật khiến người thất vọng, còn tưởng ngươi có thể nhịn lâu hơn, không ngờ bây giờ kiến thức hạn hẹp như vậy.
Đinh Hạo nhìn Lý Mục Vân, biểu tình đầy trào phúng.
- Bắt đầu từ năm đó ngươi lần lượt lén ám sát ta nhưng luôn thất bại, chẳng những không biết khôn còn liên tục khiêu chiến cực hạn chịu đựng của ta. Cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Lý Mục Vân mặt không đổi sắc nói:
- Không hiểu ngươi đang nói gì.
Đinh Hạo cười khẩy nói:
- Ngươi sẽ hiểu ngay.
Đinh Hạo nửa cười nửa không nói:
- Ta ngăn cản ngươi là bởi vì ngươi làm ai, cho đến nay thuận lợi khiến ngươi tự cao tự đại, sớm không còn sự khiêm tốn như xưa, đưa Vấn Kiếm tông lên con đường sai lầm. Nếu ngươi không biết hối cải vậy ta đành tự tay đánh bại ngươi, tiếp đó thay thế ngươi sửa đổi mọi thứ.
Biểu tình trên mặt Đinh Hạo càng châm chọc nhiều hơn.
- Buồn cười, ngươi cho rằng ngươi là ai? Một tên mặt dày ruồng bỏ tông môn, mấy năm nay trốn đông trốn tây, không dám trở về.
Phương Thiên Dực lạnh lùng cười:
- Bây giờ mơ ước thay thế Đinh sư huynh? Nói mạnh miệng không sợ rụt lưỡi. Đinh sư huynh làm mọi thứ vì Vấn Kiếm tông, đời này ngươi không làm được như vậy!
Lý Mục Vân mỉm cười nói:
- Cuộc đời ta còn rất dài, chuyện sau này có ai nói trước được?
Phương Thiên Dực cười lạnh định đáp trả thì Đinh Hạo đã vẫy tay ngăn cản gã.
- Được rồi, tốn nhiều nước miếng làm gì, hôm nay tính hết nợ cũ nợ mới đi. Trả cái này lại cho ngươi.
Đinh Hạo giơ tay ném mặt nạ quỷ thanh đồng bay tới chỗ Lý Mục Vân, nhìn lướt qua người áo đen u linh.
Đinh Hạo quát to:
- Đến đây, chủ tớ các ngươi cùng ra tay đi, để ta nhìn xem U Minh Quỷ tông có thủ đoạn gì, đừng làm ta thất vọng!
Đinh Hạo dứt lời, khí thế tăng vọt.
bốn kiếm ý, đao ý rạch phá hư không từ dưới chân Đinh Hạo lan tràn ra ngoài, cắt mặt đất thành lao tù hình chữ u. Vài người cảm giác có lực lượng nhu hòa truyền đến, kiềm không được lùi bước.
Chớp mắt bốn kiếm ý, đao ý như bốn vách tường tủy tinh không thể phá hủy giam Đinh Hạo, Lý Mục Vân, người áo đen u linh vào chiến trường phong kín.
Tiếng kinh kêu vang lên.
Đinh Hạo muốn một chọi hai?
Đinh Hạo tự tin như vậy?
Lúc trước người áo đen u linh thể hiện lực lượng đẳng cấp thần cảnh, xem người áo đen u linh tôn sùng Lý Mục Vân thì thực lực của gã đương nhiên sẽ không thua kém người này, tương đương với hai cường giả thần cảnh. Đối mặt tồn tại như vậy mà Đinh Hạo dám kiêu ngạo đến thế?
Nhìn tường kiếm ý, đao ý ẩn hiện như tia chớp sấm sét, vô số người hoảng sợ.
Dù là cường giả đến từ siêu tông môn như Thanh Vân tông, Diệt Tuyệt Kiếm tông cũng hơi biến sắc mặt. Tường kiếm ý, đao ý nhìn như mềm nhẹ nhưng cường giả thật sự nhìn ra được dù là đỉnh cường giả thánh nhân cảnh hơi chạm vào nó sẽ bị giết ngay, bức tường cấm kỵ cực kỳ khủng bố.
Có thể âm thầm phát ra tường kiếm ý, đao ý đến trình độ này, thực lực của Đinh Hạo cao cỡ nào?
Trong tù giam kiếm ý, đao ý.
Lý Mục Vân nhận mặt nạ quỷ thanh đồng, cầm trong tay cúi dầu nhìn nó, chìm trong suy tư. Nửa ngày sau Lý Mục Vân bỗng cười phé lên.
Tiếng cười kia điên cuồng mà kiêu căng, bá đạo mà lại tang thương, hoàn toàn không phải phong cách bình thường của Lý Mục Vân.
Mấy chục giây sau Lý Mục Vân ngừng cười, không ai thấy có hơi nước lóe sáng bên khóe mắt gã.
Lý Mục Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi cười kỳ lạ:
- Không uổng là Đinh Hạo, ta cho rằng mình làm kín kẻ nhưng vẫn bị ngươi đoán ra.
Lý Mục Vân chưa nói xong đã đội mặt nạ quỷ thanh đồng lên mặt.
Khí thế của Lý Mục Vân thay đổi, khí chất vương giả như rồng như hổ không còn, thay thế là quỷ mỵ âm u lạnh băng. Cùng lúc đó, trường bào trắng trên người Lý Mục Vân nhanh chóng bị nhuộm đen.
Một u hồn mặt nạ quỷ thanh đồng xuất hiện trước mắt mọi người.
Thanh âm độc ác âm trầm phát ra từ mặt nạ quỷ thanh đồng:
- Hãy để trận chiến này kết thúc tất cả. Đinh Hạo, đời ta biến thành như vậy đều nhờ ngươi ban tặng.
Người Lý Mục Vân bốc cháy ngọn lửa đen, gã như mặt trời đen sáng rực, đốt cháy tất cả.
Truyền nhân của U Minh Quỷ tông.
Đinh Hạo cười khẩy nói:
- Cuối cùng chịu thừa nhận?
Toàn thân Đinh Hạo tràn ngập kiếm khí, từng tia kiếm ý như chùm sáng lượn lờ quanh thân hắn. Lòng máy động là có thể phát ra vạn kiếm khí.
- Mọi chuyện đã không quan trọng.
Giọng Lý Mục Vân âm u như quỷ hồn dưới âm phủ, gã cười âm trầm:
- Chỉ cần ta đánh bại ngươi là mọi thứ đảo ngược, ai thèm nhớ một người chết?
Đinh Hạo cười to bảo:
- Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó!
Người áo đen u linh cười kỳ dị:
- Khục khục, tạp chủng đáng thương, ngươi vẫn chưa biết thân phận thật của thiếu chủ nhà ta, ngươi...
Người áo đen u linh định nói gì đó.
Lúc này mắt Đinh Hạo bắn ra sát khí.
- Chó già ngu ngốc.
Ầm!
Tia chớp hiện lên giữa hư không giáng xuống đầu người áo đen u linh.
Người áo đen u linh ngạc nhiên vội né sang bên, nhưng chớp mắt vai gã thấy lạnh, sau đó là đua thấu xương. Người áo đen u linh nhìn lại, một cánh tay đen rớt xuống đất, máu chảy ròng ròng.
Đinh Hạo khinh thường nói:
- Một con chó già rụng lông gãy răng cũng dám sủa bậy?
Một chiêu chặt tay một cường giả thần cảnh, thực lực đó khiến mọi người trong quảng trường hút ngụm khí lạnh.
Người áo đen u linh rên rỉ:
- Ngươi...
Tử khí lượn lờ quanh thân người áo đen u linh, cánh tay đứt mọc ra ngay. Trong bóng tối dưới cái mũ áo choàng, hai đôi mắt đỏ như máu bắn ra tia sáng nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo.
← Ch. 1097 | Ch. 1099 → |