Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1030

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1030: Mười người cuối cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)

Vũ Diệt Tuyệt cảm giác bi thương trong tiếng rống của Đinh Hạo, nàng chợt hiểu ra.

Cùng lúc đó, Thần Điện Hoàng Kim lóe ánh sáng vàng, Chu Cương Liệt bị thương khá nặng được truyền tống về.

Đinh Hạo vọt tới trước mặt Chu Cương Liệt.

Không khí trở nên căng thẳng.

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà đánh giá Đinh Hạo, che trước mặt Chu Cương Liệt.

- Lùi xuống.

Chu Cương Liệt bị thương khá nặng, trừ gãy xương ra chỗ bị đại ma vương Tà Nguyệt cào máu chảy đầm đìa, có lực lượng kỳ dị xâm nhập vào cơ thể. Trong phút chốc Chu Cương Liệt không hoàn toàn hồi phục được, gã bị truyền tống về Thần Điện Hoàng Kim lập tức khoanh chân điều dưỡng.

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cảm giác sát ý từ người Đinh Hạo, gã phải bảo vệ Chu Cương Liệt.

Giống như lúc trước Chu Cương Liệt giết thống soái binh sĩ Hắc Giáp Quân Thần Đình phương đông cường giả thần cảnh Bát Hoang Đao Minh, Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà không cho ai công kích con heo mập này lúc bị thương.

Mắt Đinh Hạo phun lửa:

- Tránh ra.

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà nhíu mày, ôm trường kiếm, lắc đầu lạnh lùng cười:

- Nhân lúc tâm tình của ta không tệ mau chóng lùi lại, ngươi không phải người thứ nhất khiêu khích ta, kết cuộc sẽ rất thảm.

Ánh mắt Đinh Hạo trở nên sắc bén nói:

- Phùng Ninh, tránh ra.

Người Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà run lên, mắt bắn ra các tia sáng, biểu tình giật mình.

Cái tên đã phủ bụi quá lâu, thế giới này không ai biết, bao gồm sư phụ của Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cũng không biếtd tên này. Từ sau khi Phùng Ninh đến Thần Ân đại lục lần đầu tiên nghe có người gọi tên thật của mình. Người trước mắt là ai?

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cảnh giác hỏi:

- Sao ngươi biết tên ta?

Đinh Hạo hừ lạnh, đầu ngón tay bắn ra kiếm quang rực rỡ, lấp lánh chợt lóe rồi biến mất.

Kiếm quang này không cường đại bao nhiêu, không phải thần thông ghê gớm gì nhưng Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà nhìn xong như thấy quỷ. Phùng Ninh nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo, một lúc sau đáy mắt lộ tia hiểu ra.

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà khó tin nhìn Đinh Hạo:

- Thái Huyền Vấn Kiếm Thiên... Cái này... Ngươi... Ngươi là Đinh sư huynh?

Mặt mũi thanh niên này so với đệ nhất kiếm Thanh Sam Đông Viện ngày xưa khác quá lớn, nhưng có thể gọi tên Phùng Ninh, tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Thiên đến trình độ này cộng với lúc trước Đinh Hạo chiến đấu trên lôi đài hoàng kim lộ ra kiếm ý chiến đấu, Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà đoán ra ngay thân phận của hắn.

Nguyên Vấn Kiếm tông dù là thiên phú hay thực lực, người có thể đạt đến cảnh giới này, Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ngẫm nghĩ thấy chỉ có siêu thiên tài ngày xưa được gọi là đệ nhất kiếm Thanh Sam Đông Viện.

Đinh Hạo trầm giọng nói:

- Tránh ra.

Mọi người cảm giác rõ ràng thanh niên như núi lửa sắp bùng nổ, lực lượng đè nén trong người hắn quá đáng sợ, một khi tuôn trào đủ hủy diệt mọi người.

Rất nhiều người tò mò thanh niên thi triển ra kiếm thức không quá cao minh có ý nghĩa gì khiến truyền nhân Kiếm Tà giật mình như vậy? Khí thế của Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà phút chốc yếu đi.

Nên biết rằng lúc trước trên mặt kính thủy tinh to lớn nhiều người đã nhận ra thân phận của Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà, Liên Hoa Vô Song Trảm tinh diệu, khủng bố đến cực điểm. Tại sao Phùng Ninh e ngại thanh niên này như vậy?

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà thử thuyết phục Đinh Hạo:

- Cái này... Đinh sư huynh, ta và người này có chút liên quan...

Đinh Hạo không đáp.

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà, ánh mắt sắc bén như kiếm quang.

Phùng Ninh giật nảy mình.

Tuy Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ở chung với Đinh Hạo trong Vấn Kiếm tông có hai năm ngắn ngủi, bình thường không tiếp xúc nhiều nhưng gã hiểu rõ tính cách của hắn. Tính tình Đinh Hạo reất bao che khuyết điểm, một khi bị chọc giận thì sẽ điên cuồng, dù là ông trời cũng không sợ, đánh đến cùng.

Là chuyện gì khiến Đinh Hạo hòa nhã dịu dàng nổi khùng như vậy?

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ngẫm nghĩ, tia chớp xẹt qua đầu gã. Phùng Ninh chợt nhớt trên cây lôi đài hoàng kim, mèo mập bị Chu Cương Liệt bức chết hơi giống với mèo con đáng yêu được Đinh sư huynh nuôi.

Nhiều năm không gặp, mèo con đáng yêu thay đổi rất lớn làm Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà không anhạn ra ngay.

Nếu đúng vậy thì...

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ngoái đầu nhìn Chu Cương Liệt, đồng tình gã. Tuy Chu Cương Liệt bị buộc bất đắc dĩ nhưng chọc vào yêu nghiệt Đinh Hạo thì con heo này cách cái nồi nước sôi không xa.

Nhưng bây giờ Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà không thể nhìn Chu Cương Liệt bị giết trước mắt hắn.

Phùng Ninh buộc phải đâm lao theo lao. Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà chưa từng cảm thấy hóc búa như vậy, tiến lùi đều khó. Phùng Ninh vẫn có kính ý với Đinh Hạo, dù sao lúc trước nhờ hắn giành nhiều danh ngạch vào chiến trường bách thánh cho Vấn Kiếm tông nên gã mới có kỳ ngộ sau này, được đến thành tựu hôm nay.

Nhìn từ mặt nào đó thì Đinh Hạo có ơn với Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà.

Nhưng mà...

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cắn răng định nói gì thì Chu Cương Liệt đứng dậy, kéo gã ra chính mình đứng trước mặt Đinh Hạo, khóe môi tràn máu.

Biểu tình Chu Cương Liệt nghiêm túc hỏi:

- Ngươi muốn giết ta? Vì con mèo kia?

- Đúng vậy.

Giọng Đinh Hạo lạnh lẽo như vọng lên từ suối vàng địa ngục.

Chu Cương Liệt chân thành nói:

- Ta không cố ý giết nó, ngươi cũng biết mọi người trên lôi đài hoàng kim đều là con rối bị giật dây, không chiến đấu sẽ chết.

Đinh Hạo lạnh lùng nói:

- Giết người đền mạng.

Nếu đại ma vương Tà Nguyệt ở đây nhất định sẽ nói xen vào chọc cười 'ngươi nói sai rồi, là giết mèo đền mạng'. Nghĩ đến sinh linh nhỏ luôn đi theo mình không còn một mẩu xương là trong lòng Đinh Hạo tràn ngập đau khổ, sát ý.

Khuôn mặt mập mạp của Chu Cương Liệt dần trầm trọng, suy nghĩ kỹ, nói:

- Bây giờ ngươi hành động sẽ gặp Thần Điện Hoàng Kim thần phạt, chưa tổn thương đến ta bản thân đã chết trước.

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn nóc Thần Điện Hoàng Kim, siết chặt thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá.

Đinh Hạo nói:

- Ta muốn thử một lần.

- Không cần mạo hiểm như vậy, ta nghĩ nếu thú nuôi của ngươi biêtrs cũng sẽ ngăn ngươi lại, không cho ngươi mạo hiểm.

Chu Cương Liệt bỗng cười nói:

- Hay là vậy đi, tạm dừng tay. Nếu chúng ta có thể sống rời khỏi đây thì ta cho ngươi một cơ hội báo thù, chiến đấu công bình được không?

Đinh Hạo nhìn chằm chằm mặt heo, hít sâu, tóc đen tung bay, thanh ma đao đen chỉ lên trời.

Đinh Hạo tức giận hét lên:

- Mặc kệ là ai, là nguyên nhân gì, tồn tại ở sau khống chế tất cả, ngươi nghe đây! Ta thề dù là dùng hết sức lực cả đời cũng quyết chém ngươi!

Thanh âm như sấm nổ ầm ầm.

Thanh ma đao đen rung rung phóng ra khí thế khủng bố ma vương khát máu như đáp lại, chứng kiến lời thề của Đinh Hạo.

Thần Điện Hoàng Kim cảm ứng được sát ý, thù hận ngập trời của Đinh Hạo. Thần Điện Hoàng Kim lắc lư, minh văn trên vách tường hoàng kim tỏa sáng lấp lánh như sống lại, như tiên linh giận dữ.

*****

Mọi người biến sắc mặt, không ngờ xảy ra chuyện này.

Không lẽ Thần Điện Hoàng Kim đang tức giận?

Nóc Thần Điện Hoàng Kim có tia chớp mạnh mẽ tích tụ lại như sắp diệt thế, nhưng không hiểu sao cuối cùng nó không giáng xuống. Tia chớp hoàng kim uấn nhưỡng một lúc sau từ từ tan biến.

Đinh Hạo không hề sợ hãi, hắn thề xong xoay người đi.

Đinh Hạo đi ha bước bỗng quay người nhìn Chu Cương Liệt, nói:

- Bây giờ ngươi bị thương nặng, nếu ta giết ngươi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tin tưởng Tà Nguyệt có biết cũng khinh thường. Chờ ngươi khỏe thì ta và ngươi sẽ đấu một trận.

Chu Cương Liệt gật đầu, nói:

- Tốt.

Đinh Hạo cúi đầu, thở dài, im lặng. Đinh Hạo cố đè nén sát ý, thù hận. Đinh Hạo đi tới cột trụ hoàng kim cách trăm thước, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều dưỡng.

Tỉnh táo nghĩ lại thì đại ma vương Tà Nguyệt chết có lẽ không trách được Chu Cương Liệt, người heo này bị buộc lên lôi đài hoàng kim. Hung thủ thật sự là tồn tại đứng sau lưng chế tạo tất cả.

- Phải sống sót rời khỏi đây.

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn mười ngai vàng lơ lửng trong Thần Điện Hoàng Kim, lòng chợt hiểu ra. Có lẽ mãi khi người sống sót trong Thần Điện Hoàng Kim chỉ còn mười người mới kích phát ra biến đổi gì?

- Thì ra ngươi đến từ Vấn Kiếm tông?

Từ khi nào Vũ Diệt Tuyệt đã đến trước mặt Đinh Hạo, tò mò đánh giá hắn.

Vũ Diệt Tuyệt mở miệng hỏi:

- Ngươi họ Đinh?

Đinh Hạo không mở mắt ra, bình tĩnh nói:

- Bây giờ ta không muốn nói chuyện.

Mặt Vũ Diệt Tuyệt cứng ngắc, biểu tình kỳ dị.

Vũ Diệt Tuyệt nói:

- Được rồi, ta biết bây giờ tâm tình của ngươi không tốt, vậy không nói. Nhưng ta tin một ngày nào đó có lẽ chúng ta có dịp nào ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.

Vũ Diệt Tuyệt nói xong xoay người đi.

Trong phút chốc nguyên Thần Điện Hoàng Kim tĩnh lặng.

Cột sáng hoàng kim vẫn chớp lóe, lần này người bị chọn là Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà. Phùng Ninh bị truyền tống đi lôi đài hoàng kim bàn tay phật đà, đối thủ là một người bịt mặt giáp đen, chắc cùng nhóm với người mặc giáp đen che mặt tay cụt kim câu lúc trước tàn sát các cường giả trong đường hầm mê cung, thực lực rất khủng khiếp. Cường giả mặc giáp đen che mặt và Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà đấu kịch liệt.

Cường giả mặc giáp đen che mặt không phải lần đầu xuất hiện trên lôi đài hoàng kim, có nhiều đồng bạn trước đó đã chết, có vẻ thế lực của bọn họ không tầm thường.

Cuối cùng Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà chiến thắng đối thủ, bị cột sáng hoàng kim truyền tống trở về.

Phùng Ninh bị thương, một cánh tay gần như bị cường giả mặc giáp đen che mặt chặt đứt chỉ còn nửa khúc xương dính liền, máu chảy xuống. Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà vừa trở về Thần Điện Hoàng Kim liền vận khí điều dưỡng, giành giật từng giây hồi phục thực lực.

Đinh Linh và ba cường giả thần cảnh Thần Đình phương đông thầm nhủ đáng tiếc.

Lúc trước sau khi gây xích mích, đám người Đinh Linh, cường giả thần cảnh Thần Đình phương đông chỉ mong Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà, Chu Cương Liệt chết trên lôi đài hoàng kim, đáng tiếc không như mong muốn.

Đương nhiên nếu không có trừng phạt tia chớp hoàng kim che chở thì có lẽ đám người Đinh Linh, cường giả thần cảnh Thần Đình phương đông đã thừa dịp công kích giết chết Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà, Chu Cương Liệt.

Thời gian trôi qua.

Liên tục có người bị cột sáng hoàng kim truyền tống đến lôi đài hoàng kim.

Chiến đấu vô cùng thảm khốc.

Đối với bất cứ ai bị cột sáng hoàng kim truyền tống đi có nghĩa là chết, càng về sau gặp đối thủ càng cường đại. Sống và chết cách nhau đường tơ kẽ tóc, một sai sót nhỏ đủ làm các cường giả nuốt hận.

Không ngừng có người chết đi.

Cuối cùng người của Thần Đình phương đông chỉ còn một mình Đinh Linh, ba cường giả thần cảnh trung giai đều chết trận trên lôi đài hoàng kim.

Ngoài ra còn một cường giả vũ tộc phương tây tám cánh, một cường giả giao nhân tộc toàn thân màu chàm gian nan chiến đấu sống còn.

Cường giả hải tộc cuối cùng chỉ còn lực sĩ cự kình tóc lam luôn theo bên công chúa nhân ngư hải tộc, gã khá may mắn toàn gặp đối thủ bị thương nặng. Trong tay lực sĩ cự kình tóc lam có một vũ khí bí mật, nhiều lần cứu mạng gã.

Người Đinh Hạo đầy vết thương nhưng trạng thái tốt nhất trong đám người, hắn chiến đấu nhiều trận chưa từng dùng thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá.

Chu Cương Liệt, Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà cũng sống.

Thú nhân tộc chỉ còn một mình Tiểu Viên Vương, cường giả thú nhân tộc bên cạnh gã đều chết trên lôi đài hoàng kim. Thiên tài thú nhân tộc Tiểu Viên Vương siết chặt trường côn hoàng kim bi thương hú, ngực đốt cháy thù hận.

Vũ Diệt Tuyệt có thần khí Trấn Thần Ấn che chở vượt qua ải cuối cùng. A Nặc thuộc hạ của nàng bị thương quá nặng, không chống nổi đến trận cuối cùng. Người khổng lồ đầu trọc Sử Ngõa thì may hơn một chút, sống tiếp.

Sau cuộc chiến thần tuyển tàn khốc, cuối cùng chỉ còn mười người trong Thần Điện Hoàng Kim.

Khi người khổng lồ đầu trọc Sử Ngõa đánh trận cuối xong bị cột sáng hoàng kim truyền tống về Thần Điện Hoàng Kim, quả nhiên có biến đổi kỳ dị. Mời ngai vàng tỏa ánh sáng chói lòa bao phủ mười người.

Mọi người giật nảy mình.

Không lẽ bắt đầu truyền tống chiến đấu?

Lúc này người còn lại trong Thần Điện Hoàng Kim đa số mình đầy vết thương, vô cùng mệt mỏi, dầu hết đèn tắt. Nếu kêu bọn họ chiến đấu nữa thì chết chắc. Đặc biệt là người khổng lồ đầu trọc Sử Ngõa bị thương nặng sắp hôn mê.

Mười ngai vàng bắt đầu chuyển động, chậm rãi rơi xuống. Ngai vua tỏa ánh sáng vàng rực rỡ không cho né tránh, chống cự. Mỗi vai vua chọn một người, từ nóc Thần Điện Hoàng Kim giáng xuống bao phủ người đó.

Đinh Hạo nhíu mày, không chống cự.

Rất nhanh bên cạnh có tiếng kinh kêu.

Có người lộ biểu tình mừng rỡ.

Đinh Hạo hơi ngẩn người, chân mày nhíu chặt giãn ra. Bởi vì ngai vua chậm rãi đáp xuống, ánh sáng vàng chiếu trên người Đinh Hạo, vết thương trong chiến đấu nhanh chóng lành lại. Cảm giác như người sắp chết khát nhảy vào suối trong, sướng rơn.

Chu Cương Liệt kêu lên:

- Đây là lực lượng của tiên sao?

Chu Cương Liệt không có chút phong độ cường giả cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Đến đây, ánh sáng tiên hoàng kim mau đến chăm sóc heo con vui vẻ đáng yêu ta đi, để ta đột phá 'tam thập thiên cương', ha ha ha ha ha ha!

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà đứng một bên, quay mặt đi không thèm nhìn quái thai Chu Cương Liệt.

Biểu tình mấy người khác không giống nhau.

Đinh Linh lộ vẻ hớn hở, vận chuyển lôi đình chi pháp hấp thu hơi tở ánh sáng tiên hoàng kim, muốn dung nhập vào tia chớp của mình. Ai đều cảm giác được hơi thở ánh sáng tiên hoàng kim ẩn chứa lực lượng kỳ dị đủ để hoàn toàn thay đổi một người.

Phùng Ninh truyền nhân Kiếm Tà ngón tay như kiếm chỉ lên trời, lấy thần thông kiếm đạo dẫn tiên khí hoàng kim vào người, không ngừng luyện hóa hấp thu.

Vũ Diệt Tuyệt lấy ra thần khí Trấn Thần Ấn, thần ấn quay tròn như mắt biển hấp thu tiên khí hoàng kim. Rất nhanh mặt ngoài thần khí Trấn Thần Ấn đỏ thẫm ánh sắc vàng, lực lượng dâng trào cường đại hơn.

Chương (1-1254)