Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1021

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1021: Má ơi, Trư Bát Giới?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)

- Chẳng lẽ mấy năm nay quan hệ giữa U Minh Quỷ tông, Bích Lạc tiên tông không hòa thuận?

Chính lúc này...

Tạ Giải Ngữ hôn mê khẽ rên:

- A...

Tạ Giải Ngữ nhíu chặt mày, hít thở dồn dập.

Đinh Hạo hoảng hốt.

- Nguy rồi, lực lượng hắc ám từ U Minh Quỷ tông ảnh hưởng lực lượng triều tịch thiên địa bên này, ảnh hưởng Giải Ngữ hồi phục vết thương.

* * *

- Quay đầu lại đi.

Thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông thản nhiên nói:

- Quỷ vật không thể thấy ánh mặt trời, cần gì đi con đường này. Ta biết ngươi cần lực lượng cường đại, nhưng muốn lấy sức mạnh không chỉ có một con đường...

Truyền nhân của U Minh Quỷ tông lạnh lùng quát:

- Câm miệng!

Khói đen đầy trời sôi trào mơ hồ biến ra mặt người to lớn dữ tợn, thiên địa bị lực lượng hắc ám xâm thực, không khí đông lại.

- Chết đi!

Truyền nhân của U Minh Quỷ tông giơ cao hai tay, miệng ngâm xướng khẩu quyết.

Hơi thở vô hình phát ra từ cơ thể truyền nhân của U Minh Quỷ tông. Khói đen đầy trời sôi trào dữ dội hơn, gấp gáp đè xuống đất. Chúng nó như thực chất đè sụp nhà dân trong vòng trăm thước, áp lực đáng sợ chớp mắt đè từng pho tượng đá hoang phế thành bột phấn.

Nhưng lúc này có dị biến.

Vù vù vù vù vù!

Một luồng kiếm quang rực rỡ bắn lên cao.

Khói đen đầy trời sôi trào bị cắt đứt một khe hở, ánh trăng tinh khiết chiếu xuống.

Một người mặc áo đen chậm rãi ra khỏi nhà tranh, tay cầm thanh trường kiếm thất luyện, mắt như tia chớp rạch hắc ám lướt qua hai người. Thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông, truyền nhân của U Minh Quỷ tông tim đập chân run.

Giọng người áo đen khàn khàn, sát khí thấu xương, môi phun một chữ:

- Cút!

Truyền nhân của U Minh Quỷ tông, thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông giật nảy mình.

Còn có người khác?

Truyền nhân của U Minh Quỷ tông, thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông tự hào bản thân là đứng đầu trong thế hệ trẻ, dù là những thiên tài Thần Đình phương đông cũng không lọt vào mắt hai người. Cường giả thần cảnh xâm nhập vào trăm thước cũng sẽ bị truyền nhân của U Minh Quỷ tông, thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông phát hiện ngay lập tức. Thế nhưng người áo đen xuất hiện như hồn ma, thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông, truyền nhân của U Minh Quỷ tông không hề hay biết.

Lúc này thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông, truyền nhân của U Minh Quỷ tông ngạc nhiên chú ý thấy khói đen đè xuống làm phòng ốc tảng đá xung quanh thành bột phấn, chỉ có sân bọn họ đứng, nhất là nhà tranh sắp sập vẫn hoàn hảo như cũ, một cọng cỏ mỏng cũng không lung lay chút nào.

Có minh văn trận pháp!

Thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông, truyền nhân của U Minh Quỷ tông ngộ ra.

Gian nhà tranh được minh văn trận pháp bảo vệ, còn là minh văn trận pháp vô cùng cao minh. Thần thức của truyền nhân của U Minh Quỷ tông, thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông không hề phát hiện minh văn trận pháp đó, qua lâu như vậy àm hai người không hề chú ý thấy.

Thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông, truyền nhân của U Minh Quỷ tông nhìn hướng người áo đen.

Tiếc rằng bộ đồ đen như mực hoàn mỹ che toàn thân người đó, không tìm được chút đặc điểm nào. Chỉ có đôi mắt phát ra ánh sáng vàng như hai thanh thần kiếm bắn ra kiếm quang.

Thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông trước tiên mở miệng hỏi:

- Các hạ là ai?

Người áo đen nói:

- Các ngươi không cần biết thân phận của ta. Chủ nhân nhà ta nghỉ ngơi tại đây, các ngươi muốn chết hay sống thì chọn nơi khác giải quyết, đừng quấy rầy chủ nhân.

Truyền nhân của U Minh Quỷ tông không lên tiếng, mắt chớp lóe.

Truyền nhân của U Minh Quỷ tông không nhìn thấu thực lực của người áo đen nhưng chắc chắn rằng không yếu hơn gã, thậm chí làm gã thấy cực kỳ nguy hiểm.

Trong hoàn cảnh điên cuồng vi diệu quỷ quyệt thế này rất nhiều lão quái vật ẩn thế đều lộ mặt, hở chút là trêu vào tồn tại khủng bố. Truyền nhân của U Minh Quỷ tông tự hỏi lòng không sợ bất cứ ai nhưng gã không muốn trêu vào kẻ thù không cần thiết.

Thêm nữa người áo đen chỉ là người hầu đã có khí thế cường đại như vậy, chủ nhân của người áo đen chắc càng kinh khủng hơn.

Nghĩ đến đây truyền nhân của U Minh Quỷ tông hừ lạnh một tiếng, biến thành luồng sáng đen mất hút trong hư không phía xa.

Thanh niên áo trắng như tuyết truyền nhân Bích Lạc tiên tông thấy truyền nhân của U Minh Quỷ tông rời đi thì cơ thể nhạt dần như bong bóng tan trong trời đêm.

Sân nhà tranh trở về bình tĩnh.

Dưới ánh trăng, khăn đen che mặt biến mất lộ ra khuôn mặt tuấn tú tiêu sái.

Không phải Đinh Hạo thì là ai?

Ý niệm Đinh Hạo khống chế áo đen chậm rãi hóa thành chất lỏng ngưng tụ thành chất lỏng kim loại màu xanh, chính là Tân Nguyệt chiến y.

Đinh Hạo nhíu mày nói:

- Tại sao truyền nhân của Bích Lạc tiên tông cho ta cảm giác là lạ dường như đã gặp ở đâu.

Trực giác thần thức Võ Thánh cảnh cho Đinh Hạo cảm giác rất kỳ lạ.

Hai tuyền nhân U Minh Quỷ tông, Bích Lạc tiên tông chắc chắn có chuyện gì đó, nếu không phải lo chiến đấu quấy nhiễu Tạ Giải Ngữ đang hồi phục thì hắn đã bắt giữ truyền nhân của U Minh Quỷ tông hỏi rõ thân phận thật sự.

Đinh Hạo tin tưởng có thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá cộng thêm Tân Nguyệt chiến y tuyệt đối có thể đánh bại truyền nhân của U Minh Quỷ tông.

- Vết thương của Giải Ngữ quan trọng hơn, bỏ qua cơ hội này về sau vẫn sẽ gặp lại hắn.

Đinh Hạo xoay người đi hướng nhà tranh.

Đinh Hạo mới đi được hai bước thì chân mày nhíu chặt.

- Sao lại có người đến nữa?

Trong khoảnh khắc Tân Nguyệt chiến y lại biến thành áo đen phủ lên người Đinh Hạo, hắn bước ra một bước vào minh văn trận pháp, bóng người biến mất.

Chớp mắt...

Vù vù vù vù vù!

Một người đáp xuống sân.

Người đó lầm bầm:

- Lực lượng vừa rồi bùng nổ tại đây... Chậm một bước, bọn họ đã đi rồi.

Người đó nhìn lướt bốn phía thấy phòng tốc, tượng đá trong vòng trăm thước bị san bằng thì càng khẳng định suy đoán.

Người đó chậm rãi đi tới:

- A? Thú vị, gian phòng không sụp đổ.

Dưới ánh trăng phản chiếu mái tóc dài màu bạc lạnh lẽo như băng tuyết, mỗi sợi tóc lóe ánh bạc, gương mặt góc cạnh, đôi mắt tím quái dị. Ngoại hình nhân loại nhưng cho người cảm giác gần với thần ma.

Tóc bạc mắt tím!

Đinh Hạo núp trong minh văn trận pháp run lên suýt kêu ra tiếng.

Đinh Hạo biết người này, có thể nói là vô cùng hiểu rõ.

Là Phùng Ninh!

Phùng Ninh là đệ tử huyết mạch của Vấn Kiếm tông, bí ẩn, cường đại nhất, ngang ngửa với Tạ Giải Ngữ. Phùng Ninh từng được cao tầng Vấn Kiếm tông xem là hy vọng phục hưng tông môn. Khi lần đầu tiên Đinh Hạo gặp chưởng môn Lý Kiếm Ý lạc đường vào khu luyện công của đệ tử huyết mạch, gặp gỡ Phùng Ninh.

Sau này Phùng Ninh nằm trong nhân tuyển Vấn Kiếm tông vào chiến trường bách thánh.

*****

Sau đó chiến trường bách thánh đóng lại, Phùng Ninh mất tích. Vốn tưởng Phùng Ninh đã chết, cao tầng tông môn thấy vô cùng thương tiếc, hạt giống tốt héo tàn. Không ngờ Phùng Ninh không chết mà đến Thần Ân đại lục.

Phùng Ninh giống như Lệ Thính Thiền, sau khi Ngụy Thần thành thị sập bị khe nứt thời không truyền tống đến Thần Ân đại lục?

Nếu thật sự như vậy thì Phùng Ninh là nhóm võ giả Vô Tận đại lục đầu tiên đến Thần Ân đại lục.

Bản thân Phùng Ninh là đệ tử huyết mạch, có lực lượng huyết mạch đáng sợ, thực lực trên cả Lệ Thính Thiền. Nhiều năm trôi qua, Phùng Ninh nhờ thân phận người ngoài đến Thần Ân đại lục, tốc độ tu luyện tăng vọt. Thực lực hiện tại của Phùng Ninh có lẽ đã đến trình độ khủng bố.

Trông thấy cố nhân, lòng Đinh Hạo mừng rỡ.

Đinh Hạo muốn bước ra tay bắt mặt mừng nhưng bỗng thấy nghi ngờ.

Dù sao Phùng Ninh đến Thần Ân đại lục đã lâu, không biết mấy năm nay gã gặp chuyện gì, có còn cảm tình với Vấn Kiếm tông ngày xưa không? Đinh Hạo tùy tiện ra ngoài, không ai biết sẽ có hậu quả gì.

Ngay khi Đinh Hạo ngần ngừ thì dị biến xảy ra.

Vù vù vù vù vù!

Lại một luồng sáng xẹt qua không trung đáp xuống sân.

- Ha ha ha ha ha ha! Đường đường là truyền nhân của Kiếm Tà cần gì sợ đầu sợ đuôi không dám chiến đấu với ta?

Người đáp xuống đất tròn quay, bụng mỡ mấy lớp, đại khái hình người nhưng đầu heo, mặt heo, hai tai to vỗ phành phạch, da trắng bốc. Trông người đó giống như con heo trắng lột da.

Người đó áo không cài nút lộ ngực, vai khiêng cây đinh ba, chân đạp giày da thú, cười dễ thân.

Đinh Hạo trợn mắt há hốc mồm.

Má ơi, Trư Bát Giới?

Nói thật là tên này quá giống Trư Bát Giới, không chỉ mặt mũi giống mà ngoại hình cũng giống, vũ khí y như đúc. Nếu tên đó cạo trọc đầu, mặc áo tăng màu đen thì chính là Trư Nogọ Năng trưởng lão.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

- Chắc là một cường giả thú nhân tộc phương bắc...

Bên ngoài.

- Chu Cương Liệt, ngươi và ta đánh mấy chục trận bất phân thắng bại, có đấu nữa cũng vô dụng, cần gì bám riết không tha?

Phùng Ninh tóc tím mắt bạc nhìn thấy người heo thì vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Ta nói với ngươi rồi, ngươi muốn đột phá 'thiên cương tam thập' thần thông thì nên đi tìm thiên tài thú tộc Tiểu Viên Vương phân cao thấp. Võ đạo của ta không có giá tị để ngươi tham khảo.

- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi đừng tưởng lừa ta! Lúc trước sư tôn của ngươi đại chiến với sư tôn ta, sư tôn ta được Liên Hoa Vô Song Trảm dẫn dắt mói thôi diễn 'thiên cương tam thập' thần thông lên cực độ. Trước kh ita xuất sư không biết sư tôn đã dặn dò ta bao nhiêu lần phải tìm được ngươi.

Chu Cương Liệt cười tủm tỉm nói:

- Ta kiếm truyền nhân Kiếm Tà đã một năm mới gặp được ngươi, ha ha ha ha ha ha! Lần này quyết không để ngươi chạy thoát!

Phùng Ninh kiềm nén không đánh heo mập, xòe tay nói:

- Có lẽ sư phụ của ngươi đã sai. Ngươi cũng thấy đấy, hai ta đánh mấy chục trận, mỗi trận đấu vô cùng thảm liệt nhưng 'thiên cương tam thập' thần thông của ngươi không có chút dấu hiệu đột phá. Có lẽ lúc trước chuyện xảy ra với sư phụ ngươi chỉ là trùng hợp?

- Không cần biết, sư phụ đã nói là đúng, ta chỉ nghe lời sư phụ. Hơn nữa ta đánh nhau với con khỉ Tiểu Viên Vương muốn ói ra, côn pháp của hắn tới lui có mấy chiêu, chán chết.

Người heo Chu Cương Liệt nói rồi vung đinh ba lên:

- Này, đừng lảm nhảm nữa, nam tử hán đại trượng phu mà sợ đánh nhau? Là nam nhân hãy đại chiến ba trăm hiệp với ta!

Đinh ba múa may, có lửa trắng đốt cháy trên vũ khí.

Lực lượng cường đại bùng phát từ người Chu Cương Liệt, không phải huyền khí, không là yêu lực, càng không là sức mạnh cơ bắp. Đó là hơi thở vô cùng kỳ lạ.

Trong minh văn trận pháp, Đinh Hạo lộ biểu tình ngạc nhiên.

Đinh Hạo tưng thấy lực lượng này trên người vài kẻ. Trong cuộc chiến giành một trong ba thần khí tại Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp, Vũ Diệt Tuyệt đến từ Nam Hoang, ba người khổng lồ thuộc hạ của nàng là A Nặc, Sử Ngõa, Tân Cách sử dụng lực lượng giống y như thần thông Chu Cương Liệt thi triển.

Đây là thú lực.

Nhưng khi đó đám người Vũ Diệt Tuyệt, A Nặc khổng lồ nhờ hình xăm hiển lộ áo nghĩa hình xăm mới bùng nổ thú lực được. Chu Cương Liệt có thể tùy ý thúc giục lực lượng đáng sợ này, quen tay hơn đám người Vũ Diệt Tuyệt, A Nặc nhiều.

Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu Đinh Hạo.

Không lẽ đám người Vũ Diệt Tuyệt, A Nặc chính là thú nhân tộc leo lạc tại Vô Tận đại lục?

Ít nhất đám người Vũ Diệt Tuyệt, A Nặc có quan hệ đặc biệt với thú nhân tộc phương bắc Thần Ân đại lục.

Trong khi Đinh Hạo tập trung suy nghĩ thì bên ngoài vang lên giọng nói của Phùng Ninh.

- Cứ đánh thế này sẽ không có kết quả gì, ngươi đi giành thuốc dẫn tiên dược đi. Nghe nói nó có ích lợi thần kỳ với cường giả bất cứ chủng tộc nào, nếu nuốt một viên thuốc dẫn tiên dược không chừng ngươi sẽ đột phá trói buộc thiên cương tam Thập Thần Tử thông ngay, lên đến đỉnh cảnh giới, không cần cực khổ tìm người đánh nhau.

Rõ ràng Phùng Ninh không muốn đánh lộn với Chu Cương Liệt.

Thật tình là bởi vì Chu Cương Liệt da dày thịt béo, có đánh sao cũng không bị thương.

Từ lần đầu hai người gặp mặt đến bây giờ đánh nhau mấy chục trận, ban đầu Phùng Ninh thấy mới mẻ đến bây giờ ngán muốn chết. Phùng Ninh đường đường là truyền nhân của Kiếm Tà rất khoái khiêu chiến cường giả các phương, nhưng hôm nay lần đầu tiên Phùng Ninh cảm thấy đánh nhau là một loại dày vò.

- A... Đây cũng là một cách.

Chu Cương Liệt chưa từng nghĩ đến cách này, gã lười biếng, đầu óc thẳng ruột ngựa.

Chu Cương Liệt gãi ót cười xòa, ngẫm nghĩ nói:

- Đúng rồi, sao lúc trước ta không nghĩ ra?

Chu Cương Liệt nói xong thật sự xoay người lao hướng Lạc Thánh sơn mạch, chớp mắt biến mất.

Phùng Ninh ngây người sau đó thở phào.

Trời ạ, đại thần đã đi.

Tuc ngữ nói độc sợ cứng, cứng sợ ngốc, ngốc sợ liều mạng, tựa như Chu Cương Liệt này là một dây gân. Mấy năm nay Phùng Ninh tóc tím mắt bạc chiến đấu bao nhiêu trận lớn nhỏ chưa từng sợ đối thủ nào, Chu Cương Liệt thật là tiểu yêu tinh.

- Hai người kia đến nơi này, dường như có đánh nhau nhưng rất nhanh ngừng lại, không biết vì sao nhanh chóng bỏ đi.

Phùng Ninh cảm ứng hơi thở sót lại trong sân nhỏ, phán đoán tình huống lúc đó. Phùng Ninh nhận ra hơi tở Đinh Hạo để lại.

- Hơi thở kiếm khí rất đáng sợ, lại một cao thủ không thua gì hai truyền nhân kia... A?

Ánh mắt Phùng Ninh nhìn hướng gian nhà tranh hoàn hảo không tổn hao gì.

Phùng Ninh từng bước một đi hướng nhà tranh nhỏ.

Trong bóng tối, mắt Phùng Ninh lóe tia sáng kỳ lạ, gã nhìn ra được nhà tranh có minh văn trận pháp cường đại bảo vệ, bên trong chắc chắn có gì lạ.

Trong minh văn trận pháp.

Đinh Hạo ngần ngừ, quyết định dùng thân phận hỏa thân xuất hiện thăm dò Phùng Ninh, nhìn xem gã có cảm tình với Vấn Kiếm tông hay đã thay đổi rồi mới quyết định.

Nhưng ngay khi đó phía xa có ánh sáng chợt lóe chớp mắt đã đáp xuống sân nhỏ.

Chương (1-1254)