← Ch.0900 | Ch.0902 → |
Không phải hai loại lực lượng tương khắc mất đi mà là sáng tạo cái mới.
Ánh sáng vàng và trắng bao phủ cơ thể Đinh Hạo.
Không gian, thời gian xung quanh chớp mắt như bị phong tỏa đóng băng ngưng kết lại. Cơ thể to lớn của Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh giữ tư tế xông lên khựng giữa không trung. Chân phải Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ đặt trên bụng, chân trái giơ cao giữ tư thế vỗ trống.
Khuôn mặt hai cường giả tuyệt đối đọng lại vẻ kinh khủng, hãi hùng.
Cơ thể Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ bị lực lượng bí ẩn tỏa định, như ốc sên chìm vào đầm lầy chỉ có thể chậm chạp vùng vẫy, không thể phản ứng nhanh nhạy.
Thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá giao nhau trước ngực Đinh Hạo sau đó đâm ra.
Lực lượng vô hình như ý chí tiên ma không thể đảo ngược dời núi lấp biển trút xuống.
Biểu tình Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ dữ tợn, không tiếc đốt cháy lực lượng căn nguyên, dấu hiệu điên cuồng. Thế nhưng Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ không thể thoát khỏi lực lượng bí ẩn tỏa định, động tác cực kỳ chậm chạp, lảo đảo.
Mắt thấy Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ, Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh sắp chết.
Ngay lúc đó...
Một thanh âm quen thuộc vang trong thiên địa:
- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cần gì đuổi tận giết tuyệt?
Lực lượng vượt qua thánh nhân cảnh từ chân trời bay tới muốn ngăn cản một kích của Đinh Hạo.
Đó là giọng của chí tôn yêu tộc.
Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ như người chết chìm bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, vẻ mặt mừng như điên.
Mắt Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ lóe tia độc ác, tức giận, thầm thề một khi thoát nguy thì sau này sẽ không dễ dàng buông tha Đinh Hạo. Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ không đấu lại Đinh Hạo nhưng không có nghĩa là không làm gì được đệ tử Vấn Kiếm tông đi ra ngoài. Nhục nhã to lớn làm trong lòng Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ tràn ngập oán hận điên cuồng.
Giọng Đinh Hồng Lệ cũng vang lên:
- Bọn họ đánh tới cửa là tự chịu chết, xin đạo hữu đừng xen vào.
Khói đỏ Hồng La Sa Trướng bao phủ sơn môn Vấn Kiếm tông phóng lên cao biến thành bức tường đỏ ngăn cách lực lượng chí tôn yêu tộc từ chân trời bay tới.
Chí tôn yêu tộc vẫn không từ bỏ:
- Trong hội minh thánh nhân không được chết.
Đinh Hồng Lệ cười to bảo:
- Trước tiên xâm lược, không trong điều lệ.
Giằng co giây lát sau trong thiên địa vang tiếng thở dài, lực lượng chí tôn yêu tộc như thủy triều rút đi.
Khói đỏ Hồng La Sa Trướng của Đinh Hồng Lệ lại trở về mặt đất.
Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ hết hy vọng.
Gió nhẹ thổi qua thân hình Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ như núi.
Chớp mắt tất cả chấm dứt.
Cơ thể cường giả cao giai thánh nhân cảnh đốt cháy lực lượng căn nguyên không thể ngăn cản lực lượng bí ẩn thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá liên hợp lại. Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ cứng ngắc trong không trung như hóa đá, tiếng răng rắc khẽ vang. Trong vô số cặp mắt ngơ ngác nhìn chăm chú, cơ thể Hắc Ngưu Ma Yêu Thánh, Cáp Mô Yêu Thánh khổng lồ hóa thành tro bay đầy trời.
Chết!
Cùng chết!
Thế đi thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá chưa giảm, cường giả yêu tộc bị giam trong thiên địa cũng bị tiêu diệt.
Đinh Hạo đứng trong không trung.
Thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá mất lực lượng huyền khí thúc giục, tiếng kêu vù vù yếu dần. Lực lượng cấm kỵ chí tôn trong thanh kiếm rỉ sét, thanh ma đao đen chậm rãi tán đi, trở về vẻ hoang lổ, tàn phá như cũ.
Ánh sáng vàng, bạc trên người Đinh Hạo dần tán đi.
Đinh Hạo nhắm mắt, lực lượng trong cơ thể bị hút sạch nhưng hắn còn chìm đắm trong trạng thái gần như vô địch.
Tuy Đinh Hạo sớm dự đoán được cùng khởi động thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá sẽ sinh ra lực lượng đáng sợ. Dù sao lúc trước Đinh Hạo cùng dùng đao kiếm đã có kinh nghiệm, tuy nhiên lực lượng vừa rồi vẫn làm Đinh Hạo rất giật mình.
Trong chớp mắt đó Đinh Hạo có ảo giác hắn là tồn tại duy nhất chúa tể thiên địa này, có thể nghiền nát tất cả, không gì làm trái ý hắn được.
Cùng lúc đó, thế lực các phương, đại nhân vật ở trong bóng tối âm thầm quan sát đều giật mình, mất hết khả năng tự hỏi.
- Đó là loại lực lượng gì?
- Trên người tiểu tử này còn ẩn giấu bí mật gì?
- Đáng sợ, nhìn thuộc tính lực lượng thì còn trên cả thần cảnh, đó là một loại lực lượng càng cao cấp.
là vì đôi đao kiếm kia sao?
Cường giả thần cảnh chú ý trận chiến không chỉ có Đinh Hồng Lệ, chí tôn yêu tộc lúc trước điều khiển tất cả. Có rất nhiều cường giả thần cảnh núp trong bóng tối, một kích thủng trời cuối cùng của Đinh Hạo kinh động vô số cường giả thần cảnh.
Cường giả thần cảnh cảm nhận được thứ gì vượt qua phạm trù hiểu biết từ người thanh niên áo xanh đứng trên bầu trời.
Trong sơn môn Vấn Kiếm tông.
Vô số đệ tử Vấn Kiếm tông đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn người đứng trên bầu trời như bái thần linh. Đệ tử Vấn Kiếm tông đã quên cả hoan hô, hít thở. Ngàn vạn đao kiếm lơ lửng trên bầu trời vào khoảnh khắc này rơi xuống như mưa rơi.
Tia sáng cuối cùng phía chân trời biến mất sau dãy núi.
Giọng Độn Thiên Thạch Thi vang trong đầu Đinh Hạo:
- Đến lúc rồi, nếu không đi thì lão tử không thể về được.
Lúc này lực lượng trong cơ thể Đinh Hạo bị hút sạch, hắn miễn cưỡng đứng trong không trung. Đinh Hạo cảm giác trong Độn Thiên Thạch Thi bùng phát lực lượng bao phủ thân thể hóa thành luồng sáng trắng lao nhanh hướng địa huyệt thâm uyên.
Ánh sáng trắng chợt lóe, Đinh Hạo biến mất trước mắt mọi người.
Người Tạ Giải Ngữ cũng lóe ánh sáng trắng.
Đinh Hạo, Tạ Giải Ngữ cùng nhau biến mất trong tầm mắt mọi người.
Đinh Hạo mơ hồ thấy mình ở trong hang động bí ẩn, Độn Thiên Thạch Thi chủ động bay ra khỏi không gian trữ vật, đáp xuống trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá. Bong bóng thủy ngân kỳ dị bay lên bao bọc Đinh Hạo.
trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá bị khởi động.
Cảm giác mất cân bằng, xuyên qua thời không truyền đến, mọi thứ trong tầm mắt biến mất, thay thế là bóng tối vô tận.
- Ta sắp đi tiên giới sao?
Đó là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Đinh Hạo sau đó mất hết ý thức.
Đinh Hạo hôn mê không thấy khi cơ thể bay hướng địa huyệt thâm uyên thì ánh sáng thần khí Luân Hồi Thiên Bàn lại chớp lóe bắn ra ngoài. Lần này không phải màu sáng mà là đỏ rực quét qua chiến trường như hấp thu cái gì.
Mọi người cảm giác khí huyết sát âm u cuồng chiến tràn ngập bên trên sơn môn Vấn Kiếm tông bỗng mất sạch.
Thấy hình ảnh này, mọi người ngây ngốc.
Lý Lan nhìn địa huyệt thâm uyên, thầm thở dài, ánh mắt lóe tia dứt khoát.
Lý Lan gằn từng chữ:
- Từ hôm nay trở đi, trưởng lão Đinh Hạo bế quan trong địa huyệt thâm uyên, mọi người không được quấy rầy. Các phong các tọa Vấn Kiếm tông giữ chức của mình, không được lơ là.
Trưởng lão, đệ tử tông môn cúi đầu lớn giọng vâng dạ.
*****
Nghe giọng điệu của chưởng môn thì trưởng lão Đinh Hạo tạm thời không rời khỏi Vấn Kiếm tông làm trái tim nhiều người rớt lại xuống bụng. Trải qua rất nhiều kiếp nạn, sâu trong lòng mọi người đương nhiên cho rằng chỉ cần Đinh Hạo còn ở Vấn Kiếm tông thì sơn môn này vĩnh viễn sừng sững không ngã.
Trong đám người, Tây Môn Thiên Tuyết mặc váy dài màu tím lặng im, nàng cảm giác được Đinh Hạo đi đâu.
Liên kết tâm hồn khiến đại sư đan thuật Tây Môn Thiên Tuyết cảm giác bị thiếu một mảnh trái tim.
Lý Y Nhược đứng cạnh Tây Môn Thiên Tuyết siết chặt tay nàng, khớp xương trắng bệch.
- Chỉ mong ngươi... An toàn trở về.
Mấy tài nữ nhất Vấn Kiếm tông lúc này đều lo lắng cho một nam nhân.
Lý Lan chợt nghĩ đến điều gì, hỏi:
- Sương nhi và Ngã Hành đâu?
Tình huống náo nhiệt như vậy mà không thấy hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đi ra góp vui tuyệt đối không bình thường. Lý Lan cảm thấy không may.
- Mới rồi hai tiểu tổ tông còn đây...
Vương Tuyệt Phong nhìn sau lưng, hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành lúc trước núp trong đám đông không biết lén lút giở trò gì bây giờ đã biến mất. Thần thức của Vương Tuyệt Phong lan tràn ra ngoài nhưng không thấy hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đâu.
- Khởi bẩm chưởng môn nhân, khởi bẩm Vương sư thúc, đệ tử vừa thấy... Thấy Thiên Sướng và Ngã Hành đi hướng địa huyệt thâm uyên...
Một đệ tử chân truyền nội môn nhớ lại hình ảnh mơ hồ thấy, nhưng vì quá giật mình chiến đấu trên bầu trời nên gã không thấy rõ ràng.
- Cái gì?
Lý Lan, Vương Tuyệt Phong, Nhậm Tiêu Dao, Mộc Anh giật mình.
Bốn luồng sáng cùng lao hướng địa huyệt thâm uyên.
Một lát sau.
Hang động bí ẩn.
Lý Lan, Vương Tuyệt Phong, Nhậm Tiêu Dao, Mộc Anh biểu tình khó xem nhìn bàn đá trơn bóng không dấu vết, không biết nên làm sao. Bởi vì bên cạnh bàn đá có miếng vải váy áo của nữ hài tử Đinh Thiên Sương, nửa cái bình sữa thủy tinh bể, đó là bảo bối của Nhậm Ngã Hành mập mạp.
trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá đã hoàn toàn biến mất.
Trong hang động bí ẩn còn sót lại hơi thở của hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành.
Cho đến nay được rót vào căn cơ võ đạo khiến tu vi của hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đã là Võ Sĩ cảnh, không khó khăn gì từ mặt đất lao xuống hang động bí ẩn. Nhìn các loại dấu vết thì hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành từng đến đây. Lúc trước Lý Lan, Vương Tuyệt Phong, Nhậm Tiêu Dao, Mộc Anh tìm khắp địa huyệt thâm uyên nhưng không thấy bóng dáng hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đâu, giải thích duy nhất là...
Nhậm Tiêu Dao há hốc mồm:
- Hai đứa... Đã vào cánh cửa truyền tống đến tiên giới trên bàn cờ?
Giọng Nhậm Tiêu Dao đau khổ. Mộc Anh mắt ngấn lệ siết chặt vai Nhậm Tiêu Dao.
Lý Lan nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ hình ảnh lúc hừng đông.
* * *
- Mẫu thân, phụ thân lại sắp đi sao?
- Sắp đi nơi xa sao? Xa tới đâu?
- Sương nhi nhớ phụ thân, Sương nhi muốn đi cùng phụ thân. Đương nhiên Sương nhi cũng muốn cùng mẫu thân nhưng...
* * *
Giọng Đinh Thiên Sương trong trẻo như chuông còn quanh quẩn bên tai. Lý Lan hiểu biết tiểu tổ tông này, nữ hài tử là kẻ điên một khi khùng lên là bất chấp hậu quả. Nếu nói nữ hài tử Đinh Thiên Sương qua cách nào đó biết Đinh Hạo sắp đi đâu thì rất có thể lén đi theo hắn.
Không lẽ hai tiểu tổ tông dùng cách gì đi vào cánh cửa truyền tống đến tiên giới?
Xưa nay Lý Lan bình tĩnh, thông minh, bình thường trời sập cũng mặt không đổi sắc nhưng lúc này lòng rối loạn, đầu óc trống rỗng không biết nên làm sao.
Vương Tuyệt Phong trợn mắt há hốc mồm lên tiếng:
- Có lẽ đây là cơ duyên của hai đứa.
* * *
Bốn phía đều là hỗn độn không thấy ánh mặt trời.
Đinh Hạo ngạc nhiên nhìn phong cảnh xung quanh, cảm thấy hơi quen thuộc và là lạ. Đinh Hạo nhìn xuống, mặt đất đen u ám mênh mông bát ngát, trong thiên địa không có gió thổi, tĩnh lặng như bị đóng băng.
Một con sông đen như khe nứt to lớn dâng trào trong mặt đất mênh mang, dấy lên sóng dữ. Bọt nước trắng bốc lên, to lớn tựa đại dương làm người kinh thán, nhưng không có tiếng nước.
Phía chân trời xa xôi vô tận.
Một thần đài khổng lồ khoảng mười thước đứng sừng sững trong sông đen, trên thần đài có một thần kính lượn lờ tia chớp bạc phát ra ánh sáng rực rỡ bắn vào sông đen như thể phán xét, tuần tra cái gì.
- Đây là... Địa ngục đạo?
Đinh Hạo lấy lại tinh thần.
Đây rõ ràng là cảnh tượng giấc mộng nam kha hồi trước, khi ấy Đinh Hạo đi tới không gian kỳ dị, gặp thi hồn vạn năm trong Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp đều ở đây. Đinh Hạo đánh bậy đánh bạ với truyền thuyết thần thoại trên địa cầu kiếp trước sáng tạo ra Nghiệt Kính Đài, với một thi hồn vạn năm lên ban cho thần thông, đặt tên là Tần quảng Vương
Khi ấy Đinh Hạo nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy giấc mộng thật là lạ.
Sau này không xảy ra dị tuợng này nên Đinh Hạo không mấy để ý tới nó, ai ngờ hôm nay hắn lại vào không gian này.
Chẳng lẽ là...
Đinh Hạo đang nghi ngờ thì bầu trời trước mặt bỗng có tia chớp trắng giống như thần long cuồng múa rạch phá hư không, cực kỳ xinh đẹp, uốn lượn xoay quanh. Nháy mắt thần long đã đến trước mặt Đinh Hạo.
Tia chớp trắng thu lại biến thành một thân hình vạm vỡ mặc áo giáp, da nâu cho cảm giác chắc khỏe đáng tin.
Nam nhân quỳ một gối trong không trung, cung kính nói:
- Tần quảng Vương Tưởng, tham kiến chủ nhân.
Quả nhiên là Tần quảng Vương!
Tất cả hoàn toàn phù hợp với giấc mộng lúc trước của Đinh Hạo, tức là... Đây không đơn giản là mơ. Có lẽ mấy thứ này liên quan đến thần khí Luân Hồi Thiên Bàn trong cơ thể Đinh Hạo.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Đứng dậy đi.
Tần quảng Vương Tưởng đứng lên, cung kính nói:
- Thuộc hạ không biết chủ nhân tiến đến tuần tra nên không có từ xa tiếp đón, xin chủ nhân trách phạt.
- Người không biết vô tội.
Đinh Hạo quan sát kỹ phát hiện so với lần trước thì cơ thể Tần quảng Vương Tưởng ngưng kết nhiều, gần như hữu hình. Lực lượng ẩn chứa trong người Tần quảng Vương Tưởng mạnh mẽ gấp vô số lần, đặc biệt là lực lượng thiểm điện chi tiên có thể uy hiếp cường giả cảnh giới Võ Đế cảnh.
Chắc mấy ngày nay Tần quảng Vương Tưởng không bỏ bê tu luyện.
Lòng Đinh Hạo máy động, hắn và Tần quảng Vương Tưởng đến dưới Nghiệt Kính Đài.
Ánh sáng thần kính từ bên trên chiếu xuống bao phủ Tần quảng Vương Tưởng. Thần quang chiếu rọi cơ thể Tần quảng Vương Tưởng vẫn trong sáng như ngọc, có thêm hỗn độn chi khí vàng nhạt yếu ớt, lúc trước có chút nghiệp lực tội nghiệt màu xám ít ỏi đã tan biến.
Đinh Hạo vừa lòng gật gù.
Điều này chứng minh trong khoảng thời gian này Tần quảng Vương Tưởng không ỷ vào thân phận chủ điện thứ nhất thập điện địa ngục đạo làm xằng làm bậy mà nghiêm khắc tuân thủ trách nhiệm. Hỗn độn chi khí vàng nhạt như có như không trong cơ thể Tần quảng Vương Tưởng là lực lượng công đức trong truyền thuyết.
← Ch. 0900 | Ch. 0902 → |