← Ch.0720 | Ch.0722 → |
Đinh Hạo hít sâu một hơi, nháy mắt triệu hoán thanh kiếm rỉ sét, ma đao ra khỏi không gian trữ vật. Đinh Hạo rót huyền khí vào định thúc giục lực lượng cấm kỵ chí tôn trong thanh kiếm rỉ sét.
Ngay từ đầu Đinh Hạo đã không muốn dây dưa. Mười mấy Huyền Sương Thần Vệ trước mặt Đinh Hạo đều là cường giả cảnh giới tứ khiếu, ngũ khiếu Võ Hoàng cảnh, nếu kéo dài sẽ nguy hiểm. Đã không có đường cứu vãn thì Đinh Hạo không khách sáo, trước tiên dùng lá bài mạnh nhất của mình.
Hơi thở khiến người sợ hãi chậm rãi thức tỉnh từ thanh kiếm rỉ sét.
Mắt thấy Đinh Hạo sắp ra tay thì chợt có biến đổi không ai ngờ.
Trong không trung chợt nứt ra một cái khe.
Không gian nứt ra vừa lúc ngăn giữa Đinh Hạo và Huyền Sương Thần Vệ. Khe nứt đen toát ra lực hút, cắn nuốt hết quyền kình khủng khiếp của Huyền Sương Thần Vệ, hơi thở Đinh Hạo phóng ra. Sau đó khe nứt khép lại.
Trước mắt mọi người bỗng có hai người hiện ra.
Một người là lão nhân tóc xám, vóc dáng trung bình.
Một người là mỹ phụ trung niên tuyệt sắc vóc dáng yêu kiều, cực kỳ quyến rũ chết người.
Lão nhân tóc xám mặt mũi bình thường nhưng trong cơ thể phát ra khí thế thánh giai làm người run sợ, cường đại khủng bố. Mới rồi người rạch hư không chính là lão nhân tóc xám.
Mỹ phụ trung niên tuyệt sắc thì khí chất cực kỳ cao quý, mặt mày đẹp tuyệt trần như thần vương mẫu trên tầng trời. Mỹ phụ trung niên tuyệt sắc dính chút khói lửa nhân gian, cực kỳ hấp dẫn. Mỹ phụ trung niên tuyệt sắc mặc váy mỏng, da thịt trắng như ẩn như hiện, tuy hơi thở mờ mịt nhưng giống người bình thường, không có gì khác lạ. Tuy nhiên mỹ phụ trung niên tuyệt sắc đứng trước mặt lão nhân tóc xám, địa vị trên cả lão.
Khi Đinh Hạo trông thấy lão nhân tóc xám, mỹ phụ trung niên tuyệt sắc thì ngây ra.
Vì Đinh Hạo biết mặt hai người này.
Tuần Sát Sử Tuyết Châu Đinh Hồng Lệ, người hầu Trần bá thực lực cao thâm khó dò.
Trong thời gian này Đinh Hạo luôn muốn gặp lại Đinh Hồng Lệ.
Tuyết Châu xảy ra nhiều chuyện, trên cơ bản xem như các đại môn phái bạo loạn. Đinh Hồng Lệ là Tuần Sát Sử Tuyết Châu nhưng vẫn không có tin tức gì, không quan tâm chuyện gì, cái này không hợp tình lý. Đinh Hồng Lệ cho Đinh Hạo vòng tay chất ngọc, ngọc bội có câu thơ thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, nửa đêm vô nhân tư ngữ thì, các dị tượng trong chiến trường bách thánh đều liên quan đến thân thế cơ thể Đinh Hạo, hắn muốn hỏi rõ ràng.
Tiếc rằng Đinh Hồng Lệ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, toàn Tuyết Châu không ai tìm ra nàng. Đinh Hạo buộc lòng tạm gác lại.
Đinh Hạo không ngờ hôm nay, vào lúc này, mỹ phụ trung niên tuyệt sắc và Trần bá xuất hiện.
Huyền Sương Thần Vệ lúc trước hung hăng gây sự hét to:
- Là ai? Muốn chết sao?
Huyền Sương Thần Vệ không biết thân phận của Đinh Hồng Lệ, Trần bá.
Tuy nhiên Lâm Liệt biến sắc mặt, bản năng lùi ra sau một khoảng cách, dường như rất sợ Đinh Hồng Lệ.
Lâm Liệt kinh kêu:
- Đinh... Sao ngươi đến đây?
Lâm Liệt vội ra hiệu Huyền Sương Thần Vệ kia lùi lại.
Ngón tay Đinh Hồng Lệ quấn lũ tóc bên thái dương, phong tình vô hạn, tư thế quyén rũ, lười biếng ngái ngủ.
Đinh Hồng Lệ cười nhạt nói:
- Oáp, ha ha, có kẻ nhân lúc ta vắng mặt muốn đụng vào người của ta nên đương nhiên ta phải xuất hiện, nếu không thì chẳng phải là để các ngươi vừa lòng đẹp ý?
Lâm Liệt biểu tình cực kỳ khó xem.
Huyền Sương Thần Vệ đứng bên cạnh Lâm Liệt lúc trước gây sự lúc này hiểu ra điều gì, sợ hãi mặt trắng bệch lén lút lùi ra sau.
Trần bá hừ lạnh một tiếng:
- Bây giờ muốn lùi? Muộn rồi.
Trần bá bỗng nhiên ra tay.
Trần bá lắc người một cái, thoạt trông lão không làm gì.
Nhưng ngực giáp vàng của Huyền Sương Thần Vệ in dấu chưởng ấn rõ ràng.
Đây là huền sương kim giáp do cao thủ rèn của Huyền Sương Thần Cung thiết kế chế tạo ra, vô cùng cứng rắn, là áo giáp đẳng cấp gần với bảo khí. Thế nhưng nó không thể ngăn cản lực lượng đó. Huyền Sương Thần Vệ hét lên, ahs mồm hộc máu, rớt xuống đất, gã đã bị thương nặng.
Đinh Hạo kinh ngạc.
Thực lực của Trần bá quá khủng khiếp, thị lực như Đinh Hạo nhưng không thấy rõ mỏiòi lão ra tay như thế nào.
Huyền Sương Thần Vệ bị thương khá nặng, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải tu dưỡng mấy tháng mới lành được.
Trần bá nhìn Huyền Sương Thần Vệ hộc máu rớt xuống đất, mặt không biểu tình, giọng lạnh lùng nói:
- Vẽ đường cho hươu chạy vốn nên đánh chết, nghĩ tình ngươi từng có công giết yêu ma nên tha mạng, ghi tội sau này tính. Ngươi tu dưỡng nửa năm, ngày sau cải tà quy chính dốc lòng tu luyện, bảo vệ nhân tộc thì sẽ không giết ngươi.
Biểu tình của Trần bá là thái độ răn dạy thuộc hạ thật tự nhiên.
Huyền Sương Thần Vệ nghe Trần bá nói không hề tức giận, biểu tình như được ban ân, liên tục cảm ơn:
- Vâng, đa tạ đại nhân tha cho.
Huyền Sương Thần Vệ gồng mình hóa thành ánh sáng biến mất cuối trời.
Đám người Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy, Trương Khả Di hoảng sợ nhìn nhau.
Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy không biết Đinh Hồng Lệ, chưa từng gặp Trần bá.
Nhưng nhìn biểu tình vừa kính vừa sợ của Lâm Liệt, đám Huyền Sương Thần Vệ, Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy đoán được mỹ phụ trung niên tuyệt sắc, lão nhân tóc xám chắc chắn có thân phận, địa vị kinh người.
Nghe giọng điệu của mỹ phụ trung niên tuyệt sắc dường như đứng về phía Đinh Hạo?
Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy thầm thở phào.
Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy chậm rãi vận chuyển huyền khí, rên một tiếng, dùng tu vi kiếm khí mạnh mẽ liều mạng bị thương phá mở phong ấn của Đinh Hạo. Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy lấy lại thực lực, đứng bên cạnh hắn, nâng cao tinh thần cảnh giác.
Đinh Hạo nhìn thấy hết, vừa cảm động vừa áy náy, vội đưa cho Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy một viên đan dược hồi huyền chữa thương.
Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy không khách sáo, cười nhận lấy, nuốt đan dược vào.
Đinh Hồng Lệ nói:
- Lâm Liệt, ngươi không phải loại người hồ đồ. Nghĩ tình ngươi bị người lợi dụng, ta không làm khó dễ ngươi. Hãy tới đây xin lỗi Đinh Hạo xem như cho qua chuyện này.
Đinh Hồng Lệ bỗng chộp hư không.
Không khí phía không xa gợn sóng, bỗng có tiếng 'meo' chói tia. Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt núp trong chỗ tối biểu tình hoảng loạn bị chộp ra, nó cứng ngắc bị mỹ phụ trung niên tuyệt sắc ôm vào ngực vuốt ve như trúng thần chú giam cầm.
Vốn mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt núp trong chỗ tối định vàop hút mấu chốt giúp Đinh Hạo, đám người Lâm Liệt, Huyền Sương Thần Vệ không phát hiện nhưng Đinh Hồng Lệ nhận ra ngay.
Mặt Lâm Liệt thay đổi nhiều lần, lúc xanh lúc đỏ, rất là do dự.
Cuối cùng Lâm Liệt cứng rắn nói:
- Đinh Hồng Lệ, dù ngươi xuất hiện thì sao? Đinh Hạo ở trong Tuyết Châu liên tục giết nhiều cao thủ chưởng môn nhân tộc, ở Thiên Hàn Tuyệt phong giết Mục Thiên Dưỡng Huyền Sương Thần Vệ, bây giờ có mặt ở hiện trường tập kích giết Liệt Thiên Kiếm tông. Các tội trạng này mỗi một cái là tội chết, Đổng điện chủ đã ban lệnh tất sát, hắn phải chết.
*****
Đinh Hồng Lệ cười khẽ:
- Ha ha ha ha ha ha! Đổng Kỳ Phong đúng là già lú lẫn, dám đụng vào người của ta? Hắn cho rằng địa vị chấp pháp điện gì đó có thể khiêu khích được ta sao?
Lâm Liệt biến sắc mặt nói:
- Hãy chú ý lời mình nói, dù là ngươi cũng không được gọi tên trực tiếp của Đổng điện chủ, ta sẽ báo lên chấp pháp điện!
Đinh Hồng Lệ cười to bảo:
- Nô tài chính là nô tài, không biết gì còn dám ở đây mượn danh chủ sủa?
Đinh Hồng Lệ nói rồi nhẹ nâng tay ném cho Đinh Hạo một thứ hình tròn bằng ngọc to cỡ bàn tay.
Đinh Hồng Lệ cười nói:
- Tiểu tử, thứ này là thưởng cho ngươi, về sau có chó điên nào mùa mắn nhảy ra sủa thì cho hắn nhìn.
Đinh Hạo nhận lấy, cảm giác tay chìm xuống, người lảo đảo như cầm một ngọn núi cổ.
- Đây là...
Đinh Hạo nhìn kỹ, đó là một ngọc bài đầy ý cổ.
Ngọc bài hình trứng, dài hai tấc rộng một tấc, hơi lạnh, xúc cảm trơn trọwt. Quanh ngọc bài khắc hoa văn rồng, ngay mặt có chữ pháp ta, không biết là ai viết.
Chữ pháp rất kỳ idj, nhìn sơ đã thấy choáng váng đầu. Mỗi một nét chữ tràn đầy khí thế như đao búa, ẩn chứa chí sy trong thiên địa, đại đạo.
Mặt sau ngọc bài là một ngọn núi phu băng tuyết, cao lồng lộc, mây mù bao phủ, khí thế vô song.
Nó chỉ to nửa bàn tay nhưng rất nặng ít nhất cỡ năm vạn cân, thật là khó tin. Tài liệu cực kỳ hiếm thấy, dường như là bạch ngọc nhưng cho người cảm giác giống kim loại.
Đinh Hạo nhìn lướt qua, không biết đây là thứ gì.
Lâm Liệt phái đối diện liếc qua, trong mắt tràn ngập khó tin như thấy quỷ. Lâm Liệt nhìn chằm chằm ngọc bài.
Lâm Liệt hét to:
- Trọng Tài lệnh bài? Đinh Hồng Lệ, ngươi thật to gan, dám ích kỷ giao Trọng Tài lệnh bài cho Đinh Hạo? Ngươi có biết đây là lỗi gì không?
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Thì ra thứ này tên là Trọng Tài lệnh bài.
Nghe thì hình như rất có lai lịch, nhưng không biết tác dụng là gì?
Đinh Hồng Lệ vuốt ve lông trắng mềm của mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt, bộ dáng lười biếng chưa tỉnh ngủ.
Đinh Hồng Lệ cười hỏi:
- Cái gì gọi là ích kỷ giao cho? Lệnh bài kia vốn là cung chủ thưởng cho Đinh Hạo, ta chỉ chuyển giao. Sau này Đinh Hạo là Trọng Tài giả thứ bốn của Huyền Sương Thần Cung. Lâm Liệt, sao không mau đến bái kiến Trọng Tài giả mới?
Người Lâm Liệt run bần bật, gã vô cùng giật mình, rung động.
Lâm Liệt hét chói tai:
- Không thể nào! Đinh Hạo có tư cách gì được Trọng Tài lệnh bài? Đinh Hạo thậm chí không phải là người của Huyền Sương Thần Cung, hắn...
Lâm Liệt cố tìm cách thuyết phục mình.
Mặt Trần bá lạnh băng, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Lâm Liệt:
- Thấy lệnh bài như cung chủ đến, Lâm Liệt, ngươi bất kính như vậy là muốn chết sao?
Lâm Liệt cảm giác như có lưỡi hái tử thần cứa cổ, khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên não.
Lâm Liệt tỉnh táo lại, thầm giật mình, xấu hổ nhìn hướng Đinh Hạo, cắn chặt răng.
Cuối cùng Lâm Liệt nửa quỳ trong không trung, trầm giọng nói:
- Tuần Sát Sử Kiếm Châu Lâm Liệt kính chào Trọng Tài đại nhân.
Mặc kệ sự thật là gì, nếu Đinh Hạo cầm Trọng Tài lệnh bài thì Lâm Liệt phải cúi đầu.
Nếu không thì với tội bất kính Lâm Liệt có bị giết cũng không chỗ kêu oan.
Đinh Hạo cúi đầu nhìn chăm chú lệnh bài bằng ngọc trong tay, không biết Trọng Tài giả có ý nghĩa gì nhưng hắn hiểu đôi chút tình huống trước mắt.
Thân phận Lâm Liệt là Tuần Sát Sử đại châu như Kiếm Châu, tương đương với chư hầu một phương của Huyền Sương Thần Cung. Trong Kiếm Châu Lâm Liệt chính là thổ hoàng đế, nhưng vì một khối lệnh bài quỳ trước Đinh Hạo, điều này nói lên Trọng Tài lệnh bài đại biểu quyền thế trên Tuần Sát Sử.
Đinh Hạo phất tay:
- Cút đi.
Đinh Hạo không có hảo cảm với đám người Lâm Liệt, Huyền Sương Thần Vệ nên nói chuyện không khách sáo.
Lâm Liệt cắn răng đứng dậy, không nói không rằng xoay người dẫn theo Huyền Sương Thần Vệ xám xịt rời đi.
Đám người Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy, Trương Khả Di, đệ tử Diệt Tuyệt Kiếm tông giật mình không nói nên lời.
Không ai ngờ sự việc sẽ biến chuyển như vậy. Đinh Hạo từ tội nhân Chấp Pháp điẹn Huyền Sương Thần Cung nhảy vọt lên làm Trọng Tài giả thứ bốn, thân phận biến đổi nhanh làm người ta líu lưỡi, một hơi xông thẳng lên mây.
Trọng Tài giả là tồn tại gần như cung chủ, đứng trên mọi người, có quyền chấp pháp.
Đinh Hạo cố nén rung động, quay đầu nhìn Đinh Hồng Lệ, biểu tình nghi hoặc.
Đinh Hồng Lệ không để ý mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt khóc ròng vùng vẫy, vừa vuốt long nó vừa quyến rũ nói:
- Được rồi, tiểu tử, không cần giật mình như thế, đó là thứ ngươi nên có được. Còn nhớ chuyện ngươi làm trong Quắc thành không?
Chuyện trong Quắc thành?
Đinh Hạo đăm chiêu.
Khi đó Đinh Hạo tình cờ gặp yêu tộc rầm rộ công thành, ra tay đẩy lùi yêu tộc kia. Là một thành viên nhân loại, trong tình huống đó Đinh Hạo nên ra tay, vậy cũng xem như công lao ghê gớm sao?
Có lẽ nhìn thấy Đinh Hạo thắc mắc nên Đinh Hồng Lệ tiếp tục bảo:
- Yêu tộc Nê Châu bạo loạn, trong mười thành thị nhân tộc trú ngụ giờ chỉ còn Quắc thành tồn tại. Mấy thành thị lớn khác, mấy ngàn vạn nhân tộc trong một đêm thành cát bụi, xác chất như núi, máu chảy thành sông.
Đám người Đinh Hạo, Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy, Trương Khả Di ngạc nhiên, hoảng sợ nhìn nhau, kinh kêu.
Tin tức này quá khủng khiếp.
Nói vậy là Nê Châu đã trở thành thiên hạ của yêu ma, sát phạt trình độ này hoàn toàn phá hủy hiệp ước giữa cường giả chí tôn yêu tộc, nhân loại trong Vô Tận đại lục, gần như thánh chiến. Yêu tộc Nê Châu điên rồi sao? Làm như vậy là muốn lại mở ra thánh chiến?
Nhưng tại sao bên ngoài không nhận được tin tức nào?
Siêu thế lực cỡ như Diệt Tuyệt Kiếm tông nhưng không nghe được chút tiếng gió.
- Yêu ma Nê Châu bạo loạn đột ngột, dù là Huyền Sương Thần Cung cũng không chút đề phòng. Nếu không có Đinh Hạo đêm đó trong Quắc thành ra tay thì bây giờ nhân tộc ở Nê Châu đã không có thành thị trú ngụ. Đối với Huyền Sương Thần Cung là khiêu khích không thể chịu nổi, ngươi tồn tại cứu về chút mặt mũi của Huyền Sương Thần Cung.
Năm ngón tay sơn móng đỏ yêu diễm của Đinh Hồng Lệ vuốt ve mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt, khẽ cười nói:
- Chuyện này do Tuần Sát Sử Quắc thành báo cáo lên ngay, cung chủ còn khen ngươi.
Thì ra là vậy.
Đinh Hạo hơi hiểu ra.
Nhưng đây không phải tất cả nguyên nhân.
Đinh Hạo hỏi:
- Vậy tình huống Nê Châu bây giờ ra sao?
Được cung chủ Huyền Sương Thần Cung tự mình khen đã là vinh hạnh lớn, đổi lại người khác sẽ hưng phấn như điên. Đinh Hạo càng quan tâm tình hình Nê Châu hơn.
Dù sao trong Quắc thành có mấy trăm vạn nhân loại, một khi bị công phá sẽ thành thức ăn cho yêu ma, xác chất thành núi.
Diệt Tuyệt Kiếm Ma Bạch Tuyền Thủy cắn răng, căm hận nói:
- Đám yêu ma chết tiệt kia, ta muốn tự mình dẫn kiếm tu Diệt Tuyệt Kiếm tông đi nhổ tận gốc yêu tộc Nê Châu!
Người nào có mặt tại đây nghe thấy tin này đều căm hận.
← Ch. 0720 | Ch. 0722 → |