← Ch.463 | Ch.465 → |
Tiêu Mục, Bạch Du và Triển Nhanh Nhu nghe được lời nói của Mặc viện lão, mỗi người đều có một cái nhìn mới mẻ đối với Lâm Uyển Nhi. Ba người bọn họ vẫn luôn cho rằng Uyển Nhi và bọn họ là thiên tài cùng đẳng cấp, thế nhưng hiện tại mới biết được, thiên phú của nữ tử mặc tử y kia còn trên cả bọn họ.
Sâu trong nội tâm của Bạch Du hơi nổi lên tâm tình đố kỵ, đồng thời cũng mạnh mẽ hiện lên lòng tham dục chiếm hữu cường liệt.
"Ngươi là Uyển Nhi của ta, ai cũng không thể đoạt đi được, Bạch Mỗ nhất định phải phá tan tâm ma của ngươi."
- Mặc việc lão, đệ tử hi vọng có thể hiệp trợ Lâm sư muội cộng đồng kháng địch.
Bạch Du bỗng nhiên xin chỉ thị nói.
Mặc Vô Danh nhìn thoáng qua Bạch Du, vuốt vuốt chòm râu dài, tự đánh giá một hồi rồi nói:
- Ngươi và Uyển Nhi vốn là một đôi trời định trong lòng do hai vị viện thủ. Từ thật lâu trước kia hai vị viện thủ đã có ý định muốn tác hợp cho ngươi và Uyển Nhi, bất quá tâm ma của nha đầu kia quá mức mạnh mẽ. Hai vị viện thủ lo lắng lộng xảo thành chuyên, ảnh hưởng tới sự tu luyện của các ngươi, cho tới bây giờ vẫn để cho các ngươi phát triển tự do, mà nhiều năm trôi qua như vậy, bốn người các ngươi đã trở thành nhân vật hết sức quan trọng, nghĩ tâm trí đã kiên định hơn rất nhiều, lại cộng thêm hơn trăm năm qua đều ở chung, nhiều ít cũng có chút tình cảm. Hôm nay đối đầu với kẻ địch mạnh, có thể chính là thời điểm để cho ngươi và Uyển Nhu đồng ý, lão phu cũng chờ được ăn tiệc, uống rượu ngon đại điển song tu của các ngươi. Mà thôi, ngươi đi đi, bất quá phải lấy Uyển Nhi là chính, nhất định phải làm sao cho nàng cảm giác được chính tay mình giết chết tiểu tạp chủng kia, nhất thiết không được quá chen chân vào.
Bạch Du cúi đầu cung kính nói.
- Đệ tử hiểu rõ!
Mặc Vô Danh nhẹ nhàng vung tay lên, Bạch Du lúc này bay về phía cuộc chiến, giờ khắc này, trong mắt Triển Thanh Nhu cũng hiện lên một tia cô đơn và trống vắng.
Lẽ nào số phận của nữ tu không thể nào nằm trong tay của chính mình hay sao chứ? Trong lòng Triển Thanh Nhu bỗng nhiên đau sót, vừa rồi nghe được lời nói của Mạc Vô Danh, thực tế, từ rất nhiều năm trước nàng đã phát hiện ra được ý đồ của hai vị viện thủ.
Cái danh hiệu Tứ Thải Chân Long thời gian hoạt động bên ngoài đều tuyên bố như vậy, thoạt nhìn rất phong quang, biểu hiện ra địa vị của nữ tu và nam tu hoàn toàn bình đẳng.
Thế nhưng chính bản thân Triển Thanh Nhu rất rõ ràng, ngay từ đầu, hai vị viện thủ đã chuẩn bị để cho nàng và Uyển Nhi trở thành lô đỉnh của Tiêu Mục và Bạch Du. Nếu may mắn thì tu vi của tại thời điểm hậu kỳ xảy ra biến hóa nhảy vọt, trở thành tồn tại gần như vô địch tại hạ giới, khi hai vị viện thủ không có mặt, đoạn thời gian tiếp theo Tiềm Long Viên có thể giữ được địa vị cường thế mấy nghìn năm.
Loại quan điểm này không chỉ có Tiềm Long Viện như vậy, toàn bộ tu luyện giới đều là như vậy, nhìn chung toàn bộ tu luyện giới, trong các tu luyện giả địa vương giai hậu kỳ, căn bản không có người nào.
Triển Thanh Nhu đối với điều này rất không phục, vì sao nữ tu nhất định phải phục vụ chon am tu, vì sao nam tu không thể phục vụ cho nữ tu. Tâm tính phản bội vẫn quanh quẩn trong lòng nàng, thế nhưng tu luyện giới chính là nơi cường giả vi tôn, không có thực lực thì tốt nhất phải như câm điếc, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Triển Thanh Nhu cũng rất rõ ràng điểm này, vì vậy vẫn lặng yên chịu đựng. Lúc này Tiểu Mục đã nói rõ với nàng, chỉ cần nàng đáp ứng cùng hắn song tu thì chỗ tốt sau này tự nhiên sẽ nhiều hơn.
Nếu là không đáp ứng, Tiêu Mục tuy rằng không nói ra ngôn ngữ uy hiếp nào, thế nhưng trong lòng Triển Thanh Nhu rất hiểu rõ sẽ phải nhận tình cảnh như thế nào.
Năm đó ma viện viện thủ Hình Hướng Thiên chỉ định bầu bạn song tu, người nào không nghe lời an bài trực tiếp bị đảy vào lãng cung Tiềm Long Viên. Năm đó, thiên phú của nữ tử bị chọn không hề kém hơn so với Triển Thanh Nhu, cuối cùng tu vi vẫn đình chỉ lại địa vương giai sơ kỳ không được phép xuất viện, bằng với việc giam lỏng, ba trăm năm trước đã chết đi, sau đó còn không được buông tha nguyên âm, trực tiếp bị Hình Hướng Thiên lấy ra luyện hóa phục dụng.
Triển Thanh Nhu cũng chưa đáp ứng Tiêu Mục, nhưng cũng không cự tuyệt, bởi vì nàng không dám, hai vị viện thủ bồi dưỡng Tứ Thải Chân Long, ý nghĩ chân chính hiển nhiên là Tiêu Mục và Bạch Du, mà nàng và Uyển Nhi bất quá chỉ là phụ thuộc phẩm mà thôi.
Nhìn bóng lưng màu trắng nhảy vào trận đấu hiệp sợ tử ảnh đối chiến với một bóng trắng khác, Triển Thanh Nhu không biết vì sao nhìn có chút chói mắt.
Lúc này, trong đầu Triển Thanh Nhu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, hình ảnh này tuy rằng đã trải qua hơn trăm năm, thế nhưng hồi tưởng lại vẫn làm cho nàng đỏ mặt tim đập nhanh hơn.
Trong Tù Ma Cốc, một gã thanh niên nam tử tuấn lãng vô vỗ vai của một nữ tử khí chất thanh nhã. Hình ảnh này vẫn bảo tồn trong tâm trí của Triển Thanh Nhu cho tới tận hôm nay, giống như chuyện đó vừa mới phát sinh ngày hôm qua vậy.
"Đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông, ngươi thực sự đã ngã xuống tại Đại Hạ rồi sao?"
Triển Thanh Nhu có chút đau thương tự hỏi trong lòng, chỉ tiếc là không ai có thể cho nàng câu trả lời chính xác, tuy rằng gần sáu mươi năm qua bên ngoài vẫn truyền rằng vị đệ tam nguyên lão đó đã ngã xuống, nhưng không hề có chứng cứ xác thực nào chứng minh.
Mỗi khi Triển Thanh Nhu hồi tưởng lại chuyện này, vẫn tự chế giễu chính mình phát xuân, chỉ có duyên hai lần gặp mặt, được người ta cứu mạnh một lần, chính mình lại dây dưa không rõ, thực sự có chút điểm tổn tại hình tượng ngọc nữ của chính mình. Bất quá tự giễu thì cứ tự giễu, thời điểm nên tư xuân thì Triển Thanh Nhu vẫn cứ tư xuân, Triển Thanh Nhu còn chưa từng có người nào bảo hộ nàng, đó chính là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng, càng là một lần duy nhất.
Tu luyện giả đều là những kẻ lấy lợi ích làm đầu. Toàn bộ thể xác lẫn tinh thần đều bị tư tâm chiếm cứ, chưa từng gặp mặt, tuyệt đối sẽ không rat ay cứu giúp người khác. Coi như là đồng môn cũng sẽ phòng bị lẫn nhau, thời khắc nguy cơ thì như thú tán, ai còn quản đến cái gì nữa chứ, tai vạ đến trước hết chạy lấy bản thân mình.
Đây cũng là một nguyên nhân làm cho Triển Thanh Nhu nhỡ mái, bởi vì trong loại tình huống như thế này, những tu luyện giả khác tuyệt đối không để ý tới sự sống chết của nàng, dù sao thì chính nàng đã tự coi như mình phải chết không cần bàn cãi, không nói có cứu được về hay không, cho dù cứu thì cũng vô dụng, hơn nữa cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, nếu như bị một chút thương thế nho nhỏ thì không sao, thi ân nhỏ ai cũng sẽ làm, thế nhưng tiêu tốn cao thì hầu như tất cả các tu luyện giả sẽ bỏ mặc không ra tay.
Triển Thanh Nhu đã nhiều lần vì Tiềm Long Viện ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là theo trưởng bối hoặc là tình huống nhiều người, đồng môn lúc đó mới có thể trợ giúp lẫn nhau, nếu như chỉ có hai ba người, hơn phân nửa là tự mình bảo vệ mình.
Có một lần Triển Thanh Nhu và Tiêu Mục đã từng được an bài hoàn thành một nhiệm vụ độ khó tương đối cao, Tiêu Mục đã nhiều lần coi chính mình như tấm mộc, cuối cùng tuy rằng đều lấy hình ảnh anh hùng cứu mỹ nhân hoa lệ xong việc, thế nhưng Triển Thanh Nhu thế nào cũng thấy vô cùng giả dối.
Lại nói Bạch Du nhảy vào trận chiến trợ giúp Uyển Nhi, Uyển Nhi cũng không sinh ra sự bài xích gì nhiều.
Nguyên bản Uyển Nhi cho rằng dựa vào thực lực của chính mình có thể đánh bại Bạch Diện Ma Quân, mọi người chỉ cần hỗ trợ ngăn cản không cho hắn thoát là được, thế nhưng hiện tại nửa canh giờ trôi qua, giằng co với đối phương không có biện pháp nào dứt điểm, thiên ma kính quả nhiên là pháp bảo thượng giới, lợi hại không gì sánh được.
- Uyển Nhi, ta đến trợ giúp ngươi, hai ta liên thủ bầm thây vạn đoạn hắn!
Bạch Du vừa đến liền tranh công nói.
- Đa tạ Bạch sư huynh, ngươi chỉ cần cố gắng ngăn cản tên súc sinh kia là được, công kích thì để Uyển Nhi đến!
Trán của Lâm Uyển Nhi đã chảy ra mồ hôi nhè nhẹ.
- Tốt!
Bạch Du lập tức đáp ứng nói.
Bạch Du cho rằng chính mình gia nhập vào trận đấu, Bạch Diện Ma Quân tự nhiên không thể chống đỡ được, hai địa vương giai sơ kỳ chống lại một địa vương giai sơ kỳ, cho dù thần thông của đối phương có lợi hại hơn nữa thì bên phía hai người cũng luôn nắm chắc thắng lợi trong tay.
Không biết nếu như Bạch Du ở tại Đại Hạ Quốc năm đó, nhìn thấy Lâm Khiếu Đường lấy thực lực linh hồn giai hậu kỳ đỉnh phong đối chiến với hai địa vương giai sơ kỳ, đồng thời còn chiến thắng, diệt sát một người, một người trọng thương bỏ lại thân thể chạy linh nguyên, hắn sẽ như thế nào?
*****
Bất quá rất nhanh Bạch Du đã ý thức được phán đoán của chính mình sai lầm, uy lực của thiên ma kích vượt quá xa tưởng tượng, hơn nữa gặp mạnh thì càng mạnh hơn.
Mặc dù quanh xung quanh chiến trường, hơn mười mặt thiên ma kính kịch liệt quay vòng, hơn mười đầu du long kiếm không ngừng phòng ngự, mà chín đầu tử long rít gào liên tục tổ chức thế tấn công.
Trước đó Uyển Nhi đã dùng rất nhiều thần thông pháp bảo của mình nhưng không có bao nhiêu tác dụng, đánh lâu cũng kinh hãi không thôi.
Trên mặt Bạch Diện Ma Quân hiện lên vẻ coi thường, đối với hai người đối phương muốn cường công thiên ma kính cảm thấy rất buồn cười, từ khi có được bảo bối này, bạch diện ma quân dưới tình huống chiến đấu cùng giai chưng từng bại trận, coi như là chống lại cao thủ cao hơn mình một bậc cũng chiếm ba phần thắng.
Duy nhất chỉ có một lần thất bại, cũng là tâm ma canh cánh trong lòng Bạch Diện Ma Quân, chính là lần đánh lén Hiên Viên Tông trước kia, là lần nuối tiếc lớn nhất trong đời Bạch Diện Ma Quân. Tựa hồ gã đệ tam nguyên lão Thiên Hà Tông kia đã chết rồi, bại tích của hắn cũng có thể lau đi.
Thượng Quan Dao dưới sự che chở của Cửu Đỉnh Công, có thể đứng tại vị trí an toàn nhất, bốn phía hơn mười tu luyện giả thỉnh thoảng người đến người đi, đồng thời cũng có không ít yêu trùng bị chém giết.
Cửu Đỉnh Công là một đại tu sư duy nhất trong năm đại tu sư Đại Hạ Quốc còn chưa xuất thủ, vẫn luôn bảo vệ tôn nữ của mình, đồng thời đưa mắt quan sát đánh giá toàn bộ chiến cuộc.
Trên đại lục Kỳ Động, cực mạnh chân chính bao gồm ba người, chính là hai vị viện thủ Tiềm Long Viện và Cửu Đỉnh Công của Đại Hạ đệ nhất quốc.
- Gia gia, những ma đầu này là từ nơi nào thoát ra vậy?
Thượng Quan Dao từ nhỏ đến lớn có gia gia bên cạnh, chưa từng có khi nào phải sợ hãi, thế nhưng hôm nay nàng rõ ràng cảm giác được một tia bất an, cho dù dưới tình huống có Cửu Đỉnh Công bên cạnh che trở, loại cảm giác bất an này phi thường cường liệt.
Trong đôi mắt già nua của Cửu Đỉnh Công lóe lên vẻ phức tạp.
- Gia gia cũng không biết, có lẽ chúng ta xông vào trong đại lục Phong Ma, xúc động bộ phận cơ quan nào đó tại thời kỳ thượng cổ, dẫn đến kết quả như vậy.
Nhãn thần Thượng Quan Dao bỗng nhiên sáng lên.
- Gia gia, ta đã biết, đại chiến Phong Ma đại thời kỳ thượng cổ nhất định là phong ấn những ma đầu này.
Cửu Đỉnh Công gật đầu, không quá lạc quan nói.
- Đại chiến Phong Ma xác định là vì phong ấn Nguyên Thủy Ma Tộc, tu luyện giả thượng cổ so với chúng ta không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần, hôm nay Nguyên Thủy Ma Tộc lần thứ hai hiện thế, xem ra hạ giới nhất định có một trường hạo kiếp.
Thượng Quan Dao tuy rằng lo lắng nhưng không quen dùng đôi mắt mỹ lệ quan sát toàn trường, chung quy không hề phát hiện ra hình bóng bĩ tu.
- Người này xem ra thực sự không tới!
Thượng Quan Dao nhỏ giọng thầm nói một câu.
- Ai không tới?
Cửu Đỉnh Công bỗng nhiên hỏi ngược lại.
- Còn có thể là ai!
Thượng Quan Dao liếc mắt nói.
- Chính là tôn nữ tế tương lai của người!
- Ha ha, xung quanh chỗ này còn có vài tồn tại khí nguyên tu luyện giả tương đối cường đại, có thể tiểu tử đó cũng đang ở đó không chừng!
Cửu Đỉnh Công cười nói.
- Thực sự!
Thượng Quan Dao thất thanh nói, tâm tình vừa mới hạ một chút lập tức lại dâng lên.
- Gia gia đã lúc nào lừa gạt ngươi, bất quá chỉ là có khí nguyên tồn tại, rốt cuộc có phải là tiểu tử đó hay không, bây giờ nói còn quá sớm, xung quanh có mấy cỗ khí nguyên phi thường cường đại, chí ít có hai gã đại tu sư, còn có một tu luyện giả tu vi địa vương giai trung kỳ, bọn họ đang chiến đấu với một tên ma khí tận trời. Còn có một khí nguyên rất kỳ quái, ngay cả ta cũng không dò xét được.
Sắc mặt Cửu Đỉnh Công kỳ quái nói.
Phu phụ Thất Tuyệt kịch liệt chống đỡ năm đầu hủ ma hóa cốt dăng, âm Tuyệt Thiền Sư đã không còn thấy tung tích, chắc hẳn đã bị ma đầu kia giết chết, nếu không phải Bàn Cổ đại trận đột nhiên khởi động thì phu phụ Thất Tuyệt hôm nay sợ là phải táng thân rồi. Thế nhưng hình ảnh trong nháy mắt giết chết một tu luyện giả tu vi địa vương giai trung kỳ cũng đã khắc sâu vào trong linh hồn của phu phụ Thất Tuyệt.
Sắc mặt phu phụ hai người nghiêm trọng, tuy rằng thoát khỏi miệng hổ, nhưng lại rơi vào đàn sói, ngàn vạn yêu trùng trước mắt kém cỏi nhất cũng là cấp mười hai, càng làm cho người ta phải đau đầu chính là phảng phất như giết mãi không hết.
Đương nhiên, đau đầu không chỉ có hai người phu phuk Thất Tuyệt, xung quanh bọn họ, các tu luyện giả đều phải thừa nhận tự vây công điên cuồng của yêu trùng.
Mấy nguyên lão Hiên Viên Tông đều đã giết đến đỏ mắt rồi, cái chết của Thổ Nham Lão Quái kích phát ý chí chiến đấu vô hạn của bọn họ, thế nhưng đẳng cấp yêu trùng không chỉ rất cao mà số lượng lại nhiều kinh khủng.
Lực lượng chiến đấu của yêu trùng chủ yếu chia thành mấy bộ phận, tà ngục thiên long, hắc phong tri muội, hủ ma hóa cốt dăng, và ma kim sa giác trùng. Đặc điểm chung của bốn loại yêu trùng này là yêu trùng cao đẳng quần cư, cực kỳ khó đối phó.
Cho dù mấy vị tu luyện giả linh hồn giai hậu kỳ cấu thành trận hình chống đỡ cũng vô cùng cật lực, Mấy nguyên lão của Hiên Viên Tông lúc này đã trở nên uể oải bất kham.
Kim Bất Phôi, thê tử Lưu Thị và Dung Tuyên Tiên Tử đều bởi vì trước đó quá xúc động vận dụng quá nhiều khí nguyên làm cho tốc độ tiêu hao cực nhanh, hiện tại đã trở thành nhược điểm của toàn bộ trận hình.
Thành ra chỉ có Vô Phong Lão Tổ, Hồ Mị Nhi và Liễu Vân đau khổ chống đỡ, may là đột nhiên khởi động truyền tống trận đưa bọn họ tới nơi này, phu phụ Thất Tuyệt xuất hiện hấp dẫn sự chú ý phân tán tấn công của không ít yêu trùng, nguy cơ cực độ nguy hiểm mới hơi chuyển hướng tốt đẹp hơn một chút.
Số lượng tu luyện giả bị truyền tống tới nơi này ước chừng có gần trăm người, lúc này trong lúc hỗn chiến đã có hơn ba mươi người ngã xuống, chỉ còn lại không tới bảy mươi người, hơn nữa số lượng còn đang tiếp tục giảm xuống.
Những người này hầu như chiếm hơn phân nửa tu luyện giả đỉnh cao nhất toàn bộ đại lục Kỳ Đông, toàn bộ đều là lực lượng trung kiên, nếu như bị ngã xuống toàn bộ thì đúng là ảnh hưởng cực lớn đối với hạ giới, thậm chí từ khi thời đại viễn cổ sau đó đến thượng cổ, cuối cùng là bây giờ, một hàng lại một hàng, cấp bậc không ngừng giảm thấp đi, thậm chí là nguy cơ mang tính chất hủy diệt cũng không phải là không thể.
Trong lòng mỗi người đều cảm thấy sợ hãi không thôi, thậm chí ngay cả mười hai vị đại tu sư đánh với bốn đại ma tướng, trên mặt cả đám điều hiện lên biểu tình cực kỳ nghiêm trọng.
Thái âm Thiên Quân điều khiển Thái âm phi kiếm và Quỷ Vương Kỳ, phi kiếm tấn công, quỷ vương kỳ phòng thủ, cũng cực kỳ cật lực, những chiếc gai xương hung ác ngoan độc không ngừng lượn vòng bốn phía, hơi có chút sơ sảy là bị những chiếc gai xương ẩn chứa kịch độc dâm trúng, hậu quả thiết tưởng không thể chịu nổi, coi như là đại tu sư cũng không nhất định có thể ngăn cản được.
Cốt Ma thành thạo đấu pháp với ba gã đại tu sư, pháp bảo của hắn không nhiều, thế nhưng chiêu số lại ùn ùn, hơn nữa khớp xương trên người giống như dùng vô cùng vô tận, có thể tùy ý lấy ra vài chiếc xương công kích.
Thái âm Thiên Quân, Băng Hoàng và Lục Dương Chân Nhân, ba người đồng thời chống lại Cốt Ma cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, ba tổ đại tu sư khác đều gặp phải tình huống không khác biệt nhau nhiều.
Không chỉ có như vậy, tốc độ của tứ đại ma tướng, tu vi trong thời gian chiến đấu như dần thích ứng, theo thời gian trôi qua rõ ràng thấy được đang tăng lên với tốc độ chậm rãi, bọn họ không ngừng hấp thu khí nguyên bốn phía, lại chuyển thành ma khí đã mất đi trong nhiều năm bị phong ấn.
Cứ tiếp tục như vậy, các đại tu sư sớm muộn gì cũng sẽ không thể chống đỡ được, đến lúc đó những Nguyên Thủy Ma Tộc này trong nháy mắt liền có thể tiêu diệt sạch sẽ các tu luyện giả nơi đây, sau đó giết đến Kỳ Đông, Minh Tây, hút khô tất cả mọi thứ, hạ giới này sẽ trở thành một nơi trống rỗng. :
- Hình huynh, có ta và Cửu Đỉnh Công giám thị ma thủ kia, ngươi đi trợ giúp đám tiểu bối kia một chút, trước tiên thanh trừ sạch sẽ đông đảo yêu trùng, nếu không thì sợ là không bao lâu đám tiểu bối kia sẽ toàn quân bị diệt, thiên ma quyết và thiên đồ đao của ngươi thích hợp nhất để đối phó với chúng.
Mục Bách Thông lên tiếng nói.
Hình Hướng Thiên nhìn liếc mắt nam tử thủy chung không hề động thủ kia, đề phòng nói.
- Vậy thì Mục huynh hãy cẩn thận, người này rất có thể là Ma Tôn Sứ Giả, so với bốn ma tướng kia còn cao hơn một cấp.
← Ch. 463 | Ch. 465 → |