← Ch.425 | Ch.427 → |
- Thành Thiên Đô!
Lâm Khiếu Đường tự lẩm bẩm, ánh mắt hướng tới Tân Tây Á đang đứng yên bên cạnh rồi nói:
- Đi thôi!
Lời còn chưa dứt, Lâm Khiếu Đường đã hóa thành một đạo quang mang màu tím bay lên trời. Tân Tây Á theo sát ngay sau đó, chỉ trong chốc lát, một tử một lam đã biến mất nơi chân trời.
Mọi người vẫn còn đứng lại bên trong chiểu trạch như cũ, ánh mắt mở trừng to nhỏ, không ai dám lên tiếng ngăn cản. Cứ như vậy nhìn người ta đột nhiên xuất hiện lấy đi bảo vật rồi lại công khai mang đi, thậm chí ngay cả một câu nói để lại cũng không có.
Trầm lặng một lúc lâu, mọi người tựa hồ còn đang nghỉ ngơi, lại tựa hồ đang hối hận, rốt cục Ni La là người thứ nhất hóa thành quang mang màu đen bay đi. Tiếp ngay sau đó là Thích Lâm và hai gã thú nhân ngồi trên pháp bảo phi hành rời đi. Hai tinh linh và đám ải nhân hiển nhiên không thể tiếp thu được tất cả mọi chuyện phát sinh vừa rồi, thế nào cũng nghĩ không ra lại có kết cục như vậy, sau khi do dự chút liền hờ hững rời đi.
Bên trong Đạt La Tư thần điện, Đạt Khắc giáo hoàng A La Khắc lười nhác ngồi bên trên vị trí chủ tọa, kiên nhẫn nghe Ni La giải thích về sự việc tay không trở về sau trong lần tranh bảo nơi Hắc Nê chiểu trạch.
Đương nhiên toàn bộ quá trình A La Khắc không hề tham dự, chỉ là một người ngồi nghe kể lại mà thôi. Vẻ mặt Áo La Lạp băng lãnh đứng một bên bảo tọa, đôi song nhãn thâm thúy lóe ra một tia quang mang kỳ lạ. Ni La dĩ nhiên không hoàn thành nhiệm vụ, sớm biết như vậy thì tự mình đi một chuyến. Hiển nhiên nàng cũng không tham dự mà chỉ là đứng nghe.
Các câu hỏi đặt ra vẫn đều là do hội trưởng ám đường tài quyết Mông Tạp cân nhắc đặt ra.
- Cái gì? Không cướp được? Bị Lại Đặc giáo kia cướp đi sao? Bọn họ phái ra bao nhiêu người? Lẽ nào Áo Phỉ Khắc và Tạp Tây Lỵ Á cũng đi sao?
Mông Tạp thiếu chút nữa nhảy dựng lên, các câu hỏi liên thanh đua nhau phát ra.
- Hội trưởng đại nhân, Lai Đặc giáo chỉ phái Thích Lâm đi vào, bọn họ cũng không cướp được.
Ni La cúi đầu trả lời. Tuy rằng hắn có thân phận một đại chấp giáo, thế nhưng đối mặt với ám đường tài quyết hội trưởng Mông Tạp cũng phải cúi mình cung kính một chút, bằng không bị vị tài quyết này nhìn chằm chằm cũng khó sống thoải mái.
- Nói như vậy không phải là tinh linh hay ải nhân sao? Người tới là đại tế tự hay là ải nhân vương?
Mông Tạp nghe Lai Đặc giáo cũng không được, tâm tình hòa hoãn lại không ít.
- Đội hình Tinh linh và ải nhân tuy rằng so với chúng ta mạnh hơn một chút nhưng cũng không cướp được.
Ni La không dám biểu hiện vô lễ, cũng không dám tại trong lời nói phát sinh xung đột với Mông Tạp, thế nhưng hơi có ý tạo nút thắt, dẫn sự chú ý của đối phương, cảm giác sốt ruột một chút cũng không tồi.
- Bị ai đoạt được? Không phải là long tộc đấy chứ? Bọn họ từ trước đến nay đối với mấy thứ này không có nhiều hứng thú mà.
Mông Tạp hồ nghi nói.
- Người này hội trưởng đại nhân cũng từng quen biết qua.
Ni La kế tiếp nói.
- Ai?
Đôi mắt Mông Tạp có chút mơ hồ hỏi.
- Hội trưởng đại nhân còn nhớ rõ hơn một trăm năm trước giáo hoàng đại nhân có bắt một tên ngoại tộc làm tế phẩm hiến cho hắc ám Long thần hay không?
Ni La hỏi ngược lại.
A La Khắc và Áo La Lạp vẫn yên lặng, lắng nghe từ đầu, khi nghe tới đây dị quang trong mắt chợt lóe.
- Lần tế thần đó thất bại, chính là do cái tên ngoại tộc chết tiệt kia có người dẫn lối, gia hỏa đó thực sự rất giảo hoạt, dĩ nhiên lại để cho hắn chạy trốn mất.
Mông Tạp hung hăng nói, vừa nghĩ tới cảnh tình ngày trước nhất thời nghiến răng nghiến lợi.
- Người kia đã trở lại, kiện chiến y kia chính là do hắn đoạt đi!
Ni La rốt cuộc cũng nói ra đáp án.
- Cái gì? Gia hỏa đó còn chưa chết? Tên đó có phải xảo quyệt chờ đến khi các ngươi đánh nhau lưỡng bại câu thương mới đột nhiên xuất hiện lấy thứ kia đi không?
Mông Tạp kỳ quái hỏi.
- Người nọ từ đầu đến cuối đều đứng ngay trước mắt chúng ta, vô luận là ta, Lai Đặc giáo, tinh linh hay ải nhân không một ai dám ra tay, mắt mở trừng trừng nhìn người nọ lấy chiến y đi. Chỉ sợ người nọ hôm nay đã tương đương với Mông Tạp hội trưởng, đều là tu luyện giả địa vương giai.
Ni La không biết là khoa trương hay châm biếm nói.
- Cái gì?
Mông Tạp lại một lần nữa kinh ngạc nói. Bất quá lời này không phải hắn thốt ra mà là phát ra từ trong miệng Áo La Lạp.
Đến ngay cả A La Khắc vẫn tỏ vẻ thần tình lười nhác cũng hơi ngưng lại, hiển nhiên tin tức này đủ để chú ý.
- Người này và Kỳ Áo có quan hệ không cạn, có thể đạt đến địa vương giai cũng không phải là không có khả năng. Lần này đột nhiên xuất hiện rất có khả năng là vì tại Thành Thiên Đô ba tháng sau có cử hành bách bảo phách mại hội (đấu giá), đến lúc đó chắc chắn sẽ gây sóng gió một phen, sự việc gần như là điên cuồng thu thập các loại kỳ trân dị bảo vẫn đều là việc mà tên hỗn đản Kỳ Áo thích làm nhất!
Áo La Lạp lạnh lùng nói.
- Thánh nữ điện hạ, người thực sự tin tưởng người kia đã tiến vào địa vương giai chứ? Ngày trước ta và ngươi có tu vi linh hồn giai hậu kỳ, tên tiểu tử kia bất quá chỉ là một gã tu luyện giả đại sư giai trung kỳ hạ đẳng mà thôi, ngươi và ta trải qua hơn một trăm năm khổ tu khó khăn lắm mới tiến nhập địa vương giai sơ kỳ, tiểu tử kia lại có thể vượt lưỡng giai cộng thăng sáu bảy cấp hơn hai mươi tinh vị để có thể đuổi kịp được chúng ta sao? Không, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là do Ni La đại chấp pháp có điều nhầm lẫn rồi, tiểu tử kia vốn quỷ kế đa đoan, hẳn là đã dùng một loại bí pháp lợi hại nào đó hoặc là một pháp bảo quái dị tạo ra được ảo giác cho mọi người, ta xem tiểu tử kia khả năng chỉ là linh hồn giai sơ kỳ mà thôi.
Tâm tình Mông Tạp có chút không thể khống chế được, hẳn là không thể tiếp thu nói.
Thấy tâm tình hai người thân cận nhất của mình có chút bất ổn, A La Khắc xua xua tay nói:
- Coi như là sự thực thì cũng chỉ là địa vương giai sơ kỳ, một tiểu nhân vật mà thôi, không đáng để các ngươi phải sợ hãi. Nếu các ngươi đơn đả độc đấu chỉ cần không mang theo sự coi thường kiêu ngạo thì vị tất đã bại, nếu là hai người các ngươi liên thủ, miễu sát vị tất không có khả năng, không có gì phải lo lắng cả, bổn hoàng thật ra đối với người phía sau hắn là Kỳ Áo có điểm lo lắng. Người này tuy rằng không phải đối thủ của bổn hoàng nhưng bổn hoàng cũng không thể đơn giản tiêu diệt hắn, gia hỏa này đã biến mất hơn một trăm năm, chỉ sợ là tu vi đã đề cao rất nhiều, nếu hai người liên thủ vẫn có chút phiền phức, xem ra bách bảo đại hội lần này bổn hoàng phải tự thân đi một phen. Bản giáo bán đấu giá vài món phách phẩm cũng không nên để ra sai lầm gì, bổn hoàng có thể sẽ đổi chúng lấy một số thứ hữu dụng đem trở về.
Ở bên trong Áo Lai n thần điện có vài người, một gã trung niên nam tử duy nhất ngồi chính giữa mặc trường bào màu vàng tóc cũng màu vàng, người này chính là Lai Đặc giáo chủ Áo Tháp Tư Đô, một trong hai đại cao thủ của toàn bộ Minh Tây đại lục, người còn lại tự nhiên là Đạt Khắc giáo hoàng A La Khắc.
Thánh đường chánh án sở thẩm phán Áo Phỉ Khắc và thánh nữ Tạp Tây Lỵ Á phân biệt đứng hai bên, thần sắc hai người lóe lên vẻ kinh ngạc không thể kiềm chế được.
Thích Lâm đứng phía dưới thuật lại tất cả sự tình phát sinh nơi Hắc Nê chiểu trạch, cẩn thận từng ly từng tí, trong lòng vẫn còn thấp thỏm bất an, không biết nhiệm vụ lần này thất bại có bị nghiêm phạt hay không. Cái ghế phó chánh án của hắn mấy năm nay không phải ổn định cho lắm.
- Phó chánh án đại nhân, ngươi xác định đã gặp được người hơn một trăm năm trước bản giáo phát lệnh truy nã dị giáo đồ hay sao?
Tập Tây Lỵ Á xác nhận lại hỏi, nàng cũng nghĩ không ra tiểu tử kia cư nhiên vẫn còn sống.
- Thánh nữ điện hạ, ta đã từng cùng người này có một lần tiếp xúc chính diện, đồng thời trong một lần tranh đoạt một khỏa Linh vương đan ngày trước, người này cũng coi như gián tiếp cứu ta một mạng, tự nhiên ta không thể nhận lầm được.
Thích Lâm rất khẳng định nói.
- Địa vương giai sao? Ha ha, có ý tứ, cái tên kia xác thực không đơn giản!
Áo Phỉ Khắc khẽ cười nói, hồi tưởng lại ngày trước chính mình thất thủ một lần duy nhất, dĩ nhiên lại cảm thấy có chút thú vị.
Áo Tháp Tư Đô chậm rãi đứng dậy, đôi con ngươi màu vàng hơi rụt lại nói:
- Ngày trước khi ta truy sát lão gia hỏa kia, nơi phụ cận đã từng xuất hiện hai cỗ khí nguyên yếu nhược, trong đó có một cỗ hẳn là của người mà các ngươi đang nói đến. Nếu không phải hắn trợ giúp lão già kia thì tuyệt đối không có khả năng trong lúc bản thân bị trọng thương vẫn còn có thể sử dụng quyển trục ma pháp truyền tống chạy trốn, ta cũng đã không để tuột mất Thần thi thảo. Người này xuất hiện lần thứ hai các ngươi hãy chú ý cho kỹ một chút.
- Người này biến mất nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện hẳn không phải là ngẫu nhiên, lẽ nào tu luyện có bước đột phá rồi muốn quay lại báo thù?
Tạp Tây Lỵ Á nghi hoặc nói.
- Hẳn là không phải vậy. Ta cùng với người này tổng cộng đã gặp qua hai lần, lại không thể nào cảm giác được chút địch ý trên người hắn, sau đó tại Hắc Nê chiểu trạch hắn cũng không có đối với Đạt Khắc giáo, tinh linh, ải nhân hoặc là bất luận một phương thế lực nào động thủ, thậm chí ngay cả ma vật cấp mười ba cũng thông qua giao lưu đạt thành hiệp nghị, ta nghĩ người này tới hẳn là muốn tìm một thứ gì đó.
Thích Lâm suy đoán nói.
- Mặc kệ là người này có mục đích gì mà đến, chúng ta đều phải cẩn thận một chút. Ngày trước người này chỉ có tu vi đại sư giai đã có thể đi lại không bóng dáng tại Minh Tây Đại Lục, hôm nay tu vi đại tiến chỉ sợ càng khó đối phó. Bản giáo ta vào ba tháng sau, tại đấu giá đại hội đem đấu giá một số vật phẩm nên nhất định phải tăng cường nhân thủ trông giữ, tại trước đấu giá đại hội diễn ra tuyệt không thể xuất hiện bất luận một sai lầm nào!
Áo Phỉ Khắc cẩn thận nói.
Ánh mắt Áo Tháp Tư Đô lấp lánh nói:
- âm thầm chú ý đến hướng đi của người này, người này nếu thực sự đã là một gã tu luyện giả địa vương giai sơ kỳ, chỉ cần hắn không làm gì chúng ta, cũng không nên hành động gì tới hắn, lúc thích hợp có thể cho hắn thấy lập trường của chúng ta. Người này và Đạt Khắc giáo khó dung, chỉ có thể lợi dụng đả kích đối phương, nếu là người này không có tu vi địa vương giai, liền xử quyết. Nếu có khó khăn lập tức thông tri ngay cho bản giáo chủ.
- Rõ!
Áo Phỉ Khắc, Tạp Tây Lỵ Á, Thích Lâm đồng thanh nói.
Hơn hai tháng sau, tại Thành Thiên Đô La Sát quốc. Đây cũng là tòa thành lớn nhất khu vực phía bắc của Minh Tây Đại Lục. Từ hơn một tháng trước đã bắt đầu có nhiều tu luyện giả tụ tập bên trong thành, chỉ vì thời gian bắt đầu diễn ra đấu giá đại hội đã cận kề.
Từ sau khi hải thú quật khởi, mọi phân tranh bên trong giới tu luyện đã bắt đầu dần lắng xuống, tuy rằng không tránh được những cuộc tranh đoạt tài nguyên tu luyện và các loại bảo vật nhưng đó cũng chỉ là tại cực hạn cá thể và phạm vi các thế lực nhỏ bé, quan trong nhất vẫn là các đại thế lực không tiến hành tranh chấp đại quy mô, chỉ vì muốn tránh đại tổn thương nguyên khí dành cấp tiện nghi cho hải thú.
Mà hai đại hải tộc là nhân ngư tộc và hải long tộc cũng bởi vì hải thú uy hiếp nên hợp tác với Minh Tây Đại Lục, dần dần trở nên thân thiết.
Để càng tiện lợi, theo nhu cầu đôi bên, hai đại hải tộc và hai đại giáo hội cùng với mấy nhân vật trọng yếu trong các chủng tộc của Minh Tây Đại Lục đã quyết định tổ chức giao dịch với quy mô lớn để tạo điều kiện cho đông đảo chúng tu luyện giả có cơ hội đề cao thực lực bản thân.
Chính vì lý do đó mà đại hội đấu giá ra đời, sau đó cứ mỗi hai mươi năm lại được cử hành một lần, mà đây là lần đầu tiên.
Bất quá để tăng cao giá trị cho đại hội, cũng không phải bất cứ tu luyện giả nào cũng có thể tham gia, thấp nhất phải có tu vi linh hồn giai sơ kỳ mới. Điều kiện này lập tức làm cho chín thành tu luyện giả cảm thấy tuyệt vọng, đây vốn là một đấu giá hội cao cấp, người tham gia bắt buộc phải thuộc một đoàn thể, giáo hội hoặc là một quốc gia, bằng không lập tức hủy bỏ tư cách, mà bên giám sát lại do người của long tộc đảm nhiệm.
Thành Thiên Đô nhiều ngày qua bắt đầu giới nghiêm, người có thể tiến vào nhất định phải có tu vi từ linh hồn giai sơ kỳ trở nên, bằng không chỉ có thể tụ tập tại ngoại vi ba mươi dặm Thành Thiên Đô, những nơi này đâu cũng có đấu giá hội nhưng quy mô nhỏ hơn và cũng là bổ sung cho đấu giá đại hội trung tâm bên trong thành.
Bên ngoài năm dặm Thành Thiên Đô, trong một khu rừng, một gã thanh niên mặc tử bào lưng đeo cự kiếm cùng một nữ tử mặc lam bào sóng vai đứng cạnh nhau hướng về Thành Thiên Đô tiến bước.
- Công tử, trên bầu trời Thành Thiên Đô chí ít có ba đạo ma pháp trận, bên trong thành tụ tập chí ít hơn trăm vị tu luyện giả từ linh hồn giai trở lên, địa vương giai ít nhất hơn mười vị, thực sự không thể trực tiếp xông vào!
Nữ tử mặc lam bào lạnh lùng nhìn lên bầu trời Thành Thiên Đô mà mắt thường không thể phân biệt rõ từng tầng ma trận vô hình, ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra bốn phía phảng phất như muốn đem tất cả mọi vật đông kết lại, chỉ có khi lơ đãng nhìn tới bên người thanh niên mặc tử bào thì đôi mắt đó mới hiển hiện ra ánh sáng nhu hòa.
*****
Nghe Tân Tây Á phân tích tình hình, Lâm Khiếu Đường cảm giác được thanh âm của nàng có chút giao động dị thường mới thoáng giật mình nói:
- Tân Tây Á, ngươi bắt đầu khẩn trương rồi, thực ra thành thị đã từng nhốt ngươi cũng không có gì đáng sợ. Thời điểm này so với ngày trước không còn giống nhau, hôm nay không nói tới ngươi đã thoát thai hoán cốt, mà cho dù là Khố Ban đích thân tới bắt ngươi cũng là không có biện pháp. Nếu ngươi dùng toàn lực ứng phó thì cho dù là lão già đó cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi, ngươi phải tự tin đối với chính bản thân mình.
- Công tử, ta!
Tân Tây Á hổ thẹn nói không ra lời, trở ngại tâm lý vẫn ăn sâu trong trí óc nàng.
- Được rồi, ngươi cũng đừng áy náy nữa, ta cũng không trách cứ ngươi. Nếu như là thực sự không đột phá được phòng tuyến tâm lý kia, thì cứ ở phía sau ta đi!
Lâm Khiếu Đường ôn nhu nói.
Tân Tây Á vốn ăn nói vụng về, đến lúc này lại càng không biết nói gì cho phải, chỉ là trong lòng ấm áp vô cùng, cảm động khó nói nên lời.
- Ba đạo ma pháp trận cũng không có gì đặc biệt, muốn cường ngạnh đột phá không khó khăn, chỉ bất quá làm như vậy mà không muốn kinh động đến hơn mười vị địa vương giai tu luyện giả chỉ sợ không có khả năng, chúng ta có thể đi vào từ đâu đây?
Lâm Khiếu Đường cũng không giống như Tây Tây Á âm thầm quan sát Thành Thiên Đô, mà ngay từ đầu hắn đã nhìn chăm chú vào vài tên lữ nhân ngay bên dưới tường thành cao vút kia.
Nơi đây không phải là bốn cửa chính của Thành Thiên Đô, liếc mắt nhìn qua đều là tường thành cao vút, bất quá phía trước tường thành chừng năm mươi trượng lại có một ngọn núi đá thật lớn, núi đá cao tầm trăm trượng, bên dưới được đục thành một vài động khẩu, bất quá huyệt động không sâu, đi vào hơn mười trượng là đã đến tận cùng. Bên ngoài cửa cao chừng hơn trượng có bốn gã thủ vệ canh giữ, tu vi mỗi người không kém, đều là đại sư giai hậu kỳ.
Trong bốn gã thủ vệ này có một gã bỉ mông, một vị pháp sư, một ải nhân và một vị đại kiếm sư.
Thỉnh thoảng lại có một hai gã tu luyện giả từ nơi này tiến vào bên trong. Cánh cửa này tựa hồ là nơi khuyết trống của ba đạo ma pháp trận, phía sau xác nhận có một thông đạo, từ nơi này tiến vào sẽ không sợ kích động ma pháp trận, thế nhưng đầu tiên vẫn phải vượt qua bốn gã thủ vệ kia.
Lúc này có bốn gã lữ nhân muốn từ nơi này tiến vào Thành Thiên Đô nhưng bị chặn lại bên trong huyệt động.
Bốn lữ nhân bao gồm hai nam hai nữ, trên người đều khoác loại áo choàng tránh bão cát, nên không thể nhìn trang phục phán đoán chức nghiệp của bọn họ, chỉ có thể thấy được bộ dáng phong trần vô cùng mỏi mệt.
Hai nam phân biệt là một vị thanh niên và một lão giả, hai nữ một tóc xanh, một tóc hồng phảng phất như ánh mặt trời.
Bốn người do nữ tử tóc hồng dẫn đầu, trong đó hai người có tu vi linh hồn giai sơ kỳ, phân biệt là nam tử trẻ tuổi và nữ tử tóc hồng, lão đầu và nữ tử tóc xanh có tu vi đại sư giai hậu kỳ.
- Vị kiếm sư đại ca này không thể ưu ái một chút sao, mấy người chúng ta là quý tộc Thụy Ma quốc rất muốn tham gia đấu giá hội lần này, chúng ta vào thành tuyệt không gây nên chút phiền phức nào đâu.
Nữ tử tóc hồng thỉnh cầu nói.
Đại kiếm sư không chút biểu tình nói:
- Ngươi và hắn có thể đi vào, lão đầu và nữ tử tóc xanh kia thì không thể, đây chính là quy định của cấp trên, nên chúng ta cũng không có biện pháp!
Tổng thể lực lượng của bốn gã thủ vệ cũng không bằng bốn vị lữ nhân, thế nhưng khí thế lại cường ngạnh vô cùng, đừng nói là hai gã tu luyện giả linh hồn giai sơ kỳ, cho dù có là hai gã địa vương giai bọn họ cũng không e ngại, bởi vì ngày hôm nay là ngày hai đại hải tộc, hai đại giáo hội và mấy đại chủng tộc tại đấu giá hội diễn ra đều phái một vị địa vương giai luân phiên nhau trấn thủ, mà long tộc lại còn cử một vị địa vương long kỵ trấn thủ nơi đây.
Lúc này Thành Thiên Đô có thể nói là thiên hạ vô địch, coi như là hải thú có đột kích cũng phải chọn đường vòng mà đi, cho dù ngươi có thực lực cường đại đến mấy đi nữa. Hơn nữa trong lúc đấu giá hội đang diễn ra, tự nhiên Thành Thiên Đô trở thành một trú điểm, các cao thủ tụ tập nơi đây thực sự nhiều lắm, chỉ sợ toàn bộ cao thủ thượng tầng đại lục đều có mặt..
Thấy bốn gã thủ vệ có thái độ rất cường ngạnh, nữ tử tóc hồng xoay người đưa ra một ánh mắt, ba gã lữ nhân còn lại đều khẽ gật đầu.
Nữ tử tóc xanh cười tiến lên nói:
- Các vị đại ca trấn thủ thực cực khổ, nơi này có một chút đặc sản hoa quả Thụy Ma quốc chúng ta, các đại gia xin giải khát.
Bốn gã thủ vệ nhìn túi hoa quả được đưa tới trước mặt rồi nhìn nhau, tên đại kiếm sư ngầm đồng ý tiếp nhận vào tay, vừa mới nắm được cánh tay liền trầm xuống, hiển nhiên trọng lượng có chút không thích hợp.
Mở ra vừa nhìn vào bên trong, bốn người nhất thời kinh ngạc, cư nhiên lại là một túi đựng đầy nguyên thạch, hơn nữa lại là cực phẩm hải nguyên thạch. Đây chính là dạng nguyên thạch nằm xen giữa nguyên thạch sơ cấp và nguyên thạch trung cấp.
Nguyên thạch sơ cấp và nguyên thạch trung cấp định giá 1:1000, nguyên thạch sơ cấp và hải nguyên thạch định giá 1:1. 2. Mà cực phẩm hải nguyên thạch so sánh có giá trị 1:100.
Túi cực phẩm hải nguyên thạch này chí ít cũng có tới ba mươi bốn mươi khỏa, tương đương ba bốn ngàn nguyên thạch sơ cấp, mà cái này chỉ là tính toán so với giá cả thông thường. Thực tế đánh giá như vậy cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi, như nguyên thạch trung cấp có thể đổi được hơn một nghìn nguyên thạch sơ cấp, thế nhưng nguyên thạch trung cấp có hàm chứa lượng khí nguyên tinh thuần và độ dung hợp mà nguyên thạch sơ cấp không thể bằng được, bởi vậy mà không ai nguyện ý hoán đổi thành nguyên thạch sơ cấp.
Bốn gã thủ vệ mấy ngày này cũng gặp phải không ít tu luyện giả cấp thấp muốn vào mà "đi cửa sau". Thế nhưng không xuất mạnh tay như bốn người này. -
Trên thực tế, ba ngày trước bốn gã môn vệ muốn nhắm mắt bỏ qua cho hai người nhưng phải nghĩ đến ngay sau bọn họ là Mông Tạp hội trưởng Đạt Khắc giáo, bốn gã môn vệ cho dù là có gan lớn bằng trời cũng không dám chọc giận tới vị đại sát tinh đó, nhưng mà hai vị trước mắt này phóng tay không phải nhỏ.
Bất quá ngày hôm nay lại không giống như vậy, phía sau cửa tựa hồ không xuất hiện cỗ khí nguyên bá đạo nào, hẳn là đến lượt một vị địa vương giai tính tình tương đối ôn hòa nào đó, bẩm báo một chút rồi đem số hải nguyên thạch này nộp lên phân nửa cũng có thể cho qua.
Huống hồ bốn người này đều là quý tộc Thụy Ma quốc, mà quốc gia này vài thập niên gần đây phát triển cũng không tệ, bối cảnh cực kỳ đơn giản, như vậy tuyệt đối vô hại, để cho bọn họ đi vào hẳn không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Bốn gã môn vệ dùng ánh mắt trao đổi thương nghị một chút rồi gã đại kiếm sư mới hướng tới bốn lữ nhân nói:
- Bốn vị chờ một chút, ta đi vào thông báo một tiếng, nếu như tiền bối bên trong đồng ý, các ngươi liền có thể tiến vào.
Bốn lữ nhân thấy có cơ hội, khuôn mặt nhất thời hiện lên vẻ mừng rỡ. Gã đại kiếm sư xoay người đi vào cửa, bên trong cửa lóe ra ánh sáng nhàn nhạt không hề rõ ràng, mà cánh cửa vừa mới mở ra đã lập tức khép kín lại nên bốn lữ nhân không thấy được rõ được.
Phía bên sau cửa là một thông đạo dài khoảng chừng hơn sáu mươi trượng, đi thông vào bên trong Thành Thiên Đô. Bên đầu kia của thông đạo do hai vị địa vương giai trấn thủ, kỳ thực đây cũng chỉ làm cho có vì Thành Thiên Đô thời điểm này tuyệt đối không ai dám đến gây chuyện, bằng không chẳng phải ngại mình sống quá lâu sao.
Bất quá để biểu thị thái độ một chút nên là tu luyện giả thượng vị vẫn thể hiện một chút hành động.
Lúc này Tạp Tây Lỵ Á đang buồn chán ngồi bên trong một gian phòng rộng rãi bên đầu thông đạo ngóng từng chút thời gian trôi qua. Ngày hôm nay, nàng đại diện cho Lai Đặc giáo phụ trách trấn thủ nơi đây, thời gian đã trôi đi quá nửa ngày, chỉ cần tiếp qua nửa ngày nữa là có thể được tự do rồi.
- Này, Tát La Gia ngươi mỗi ngày ở chỗ này đều không có chút chuyện gì làm sao?
Tạp Tây Lỵ Á nhìn liếc mắt sang nữ nhân vẫn đang tĩnh tọa tại gian phòng bên cạnh luôn bảo trì nghiêm túc hỏi.
Từ sánh sớm tới đây Tạp Tây Lỵ Á đã quan sát vị nữ nhân này thực không có nhiều hứng thú, người này được xưng tụng là cường giả mạnh nhất trong hắc ám long kỵ sĩ, đúng là một nữ nhân không dễ châm chọc vào. Hơn một trăm năm trước mọi người đều cho rằng nàng là một nam nhân, sau này không biết vì sao nàng lại bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài, trực tiếp lấy chân diện thực xuất thế, lúc đó đã tạo nên một cuộc oanh động không hề nhỏ.
Đôi mắt và mái tóc màu xanh nhạt, Tát La Gia toát lên vẻ tuyệt sắc. Đến cả Tạp Tây Lỵ Á sau khi quan sát cũng phải thừa nhận sự thực này, đương nhiên nàng không cho rằng đối phương hấp dẫn hơn so với mình nhưng cũng là tương đương nhau, bất quá cả hai không phải thuộc cùng một loại hình.
← Ch. 425 | Ch. 427 → |