← Ch.423 | Ch.425 → |
Tất cả khách nhân bên trong quán rượu lúc này đều im lặng, hiển nhiên phản ứng có phần không kịp.
Ọe.
Lão bản quán rượu và tiểu nhị phản ứng có phần nhanh nhất, bụng cuồn cuộn như phiên giang đảo hải rồi toàn bộ phun ra bên ngoài.
Âm thanh nôn mửa cũng làm cho những người khác phục hồi lại tinh thần. Vẻ mặt bốn người Ny Na càng kinh ngạc cùng không thể tin tưởng được, không hề biết vì sao ngưu đầu nhân bỗng nhiên lại biến thành một đống thịt vụn. Nữ tử mặc lam bào kia rõ ràng là không có bất luận tí gì gọi là khí nguyên cảm, rõ ràng là một người hoàn toàn bình thường.
Thế nhưng một người bình thường làm thế nào lại có thể trong nháy mắt giết một gã tu vi sư giai đỉnh phong như ngưu đầu nhân Tát Mãn chiến sĩ kia? Ny Na ngoại trừ trợn mắt ngạc nhiên ra cũng không tài nào tìm được đáp án.
Đồng bọn đã chết, mà máu tanh và thịt vụn lập tức làm cho hai gã ngưu đầu nhân còn lại và năm tên trọng giáp chiến sĩ vốn choáng hơi men lập tức nhanh chóng tỉnh lại phân nửa.
Thấy thủ hạ của mình bị người bầm thây, trên người ngưu đầu nhân thống lĩnh liền bắn ra chiến ý vô hạn, chậm rãi đứng lên.
Xoạt, xoạt xoạt...
Mấy tên trọng giáp chiến sĩ cùng nhau rút ra vũ khí là những thanh cự kiếm dữ tợn lấp lánh, phát ra quang mang dưới ánh sánh đèn trần, thế nhưng không biết vì sao lại không có ai lập tức xông lên.
Nữ tử mặc lam bào hoàn toàn không để ý đến phía sau mình phát sinh những việc gì, trực tiếp đi tới trước bàn thanh niên mặc tử bào, nhẹ nhàng đoạt lấy chén rượu trong tay thanh niên mặc tử bào kia rồi uống cạn chỗ rượu còn lại bên trong.
- Tân Tây Á, ngươi đã thay đổi rồi!
Thanh âm từ trong miệng thanh niên mặc tử bào truyền ra như có ý trêu chọc.
Nữ tử mặc lam bào nhất thời hiện lên chút khẩn trương, tựa hồ là rất sợ hãi làm sai điều gì làm cho thanh niên mặc tử bào mất hứng.
- Công tử, ta...
- Được rồi!
Thanh niên mặc tử bào tỏ bộ dáng bất cần lên tiếng cười nói:
- Không cần phải khẩn trương, thích nghi được là một chuyện tốt!
Thần sắc nữ tử mặc lam bào vừa chậm lại, rồi lại kinh sợ hỏi tiếp:
- Công tử, Tân Tây Á thay đổi chỗ nào?
- Học được hạ thủ lưu tình. Nếu là trước đây chỉ sợ bẩy tên còn lại không cùng chôn chung mới là lạ.
Thanh niên mặc tử bào nói xong chậm rãi đứng dậy, đưa tay lần lượt vén lên những sợi tóc màu vàng đang che đi tầm nhìn, làm cho Tân Tây Á ngượng ngùng, rồi hai người hướng ngoài quán rượu bước đi.
Thanh niên mặc tử bào vốn ở chỗ này chờ Tân Tây Á, nàng ta vừa đến nên tự nhiên cũng không cần tiếp tục ngồi lại nơi đây nữa.
Một chủ một phó hoàn toàn không coi mọi chuyện vừa mới phát sinh ra gì, như bình thường tùy ý nói chuyện với nhau.
Tân Tây Á vẫn theo sát sau nói:
- Công tử, bởi vì gặp qua một lão bằng hữu nên mới đến muộn.
Thanh niên mặc tử bào khi đi qua vài tên trọng giáp chiến sĩ thì không có người nào dám động thủ. Rõ ràng khí nguyên cảm trên người thanh niên mặc tử bào không hề cường đại, nhưng ngay cả ngưu đầu nhân thống lĩnh cũng khác thường không hề có ý động thủ.
- Để cho hắn một chút mặt mũi, đi thôi!
Thanh niên măc tử bào cũng không quay đầu lại nói.
- Giết thú nhân dũng sĩ quý tộc ngưu đầu nhân lại còn muốn chạy, nằm mơ!
Ngưu đầu nhân thống lĩnh rốt cuộc áp chế sợ hãi trong lòng rít lên nói.
Hai gã ngưu đầu nhân và năm tên trọng giáp chiến sĩ lúc này mới mạnh mẽ phục hồi tinh thần, tư thế hùng hổ xông tới.
Một trận chiến diễn ra là không thể tránh khỏi, khán giả là hai nhóm ngồi bàn khác cũng không có ý biểu hiện thái độ.
- Dừng tay!
Cửa quán rượu lại một lần nữa bị đẩy ra, tiếng quát đúng lúc vang lên, một gã trung niên nhân mặc trọng trang chiến giáp xuất hiện bên ngoài cửa.
Ngưu đầu nhân và đám trọng giáp chiến sĩ bị tiếng quát có thêm vài phần uy hiếp này phải ngưng lại, ngưu đầu nhân thống lĩnh tỏ bộ dáng nghi hoặc nhìn người mới đến.
- Các ngươi muốn đi tìm chết hay sao? Đều lui hết lại cho ta!
Cước bộ gã trung niên nhân mặc trọng trang chiến sĩ trầm trọng đi vào trong quán rượu rồi trách cứ nói.
Nhìn trung niên nhân mặc trọng trang chiến giáp đi vào quán rượu, mấy người bên trong đều vội vàng hít một ngụm lương khí, đây chính là Lai Đặc giáo thánh đường phó chánh án sở thẩm phán Thích Lâm.
Trăm năm trước vị phó chánh án này đã thành công bước vào linh hồn giai, trở thành một gã linh hồn trọng trang chiến sư.
Hắn hoàn toàn có thể xưng là tồn tại thượng vị giả chân chính của Minh Tây Đại Lục, tuyệt đối không phải bất luận người nào ở đây có thể trêu chọc đắc tội.
Thích Lâm nhìn thanh niên mặc tử bào thế nào cũng không thể dò xét được mà chỉ có thể cảm giác được khí nguyên trên người đối phương chỉ là tu vi đại sư giai sơ kỳ, thế nhưng ngày trước người này đã không chỉ là đại sư giai sơ kỳ, hôm nay sao có thể đơn thuần là đại sư giai sơ kỳ đây? Thế nhưng lấy tu vi linh hồn giai sơ kỳ đỉnh phong của chính mình sao vẫn không thể dò xét qua đây?
- Lẽ nào...?
Con ngươi của Thích Lâm mạnh mẽ co rút lại, trong lòng ba đào cuộn trào mạnh mẽ, khuôn mặt phải cố gắng trấn định, dư quang cũng kiêng kỵ nhìn về phía nữ tử mặc lam bào, vừa nghĩ đến ngày trước còn có một linh hồn giai ám dạ thích khách bởi vậy Thích Lâm không thể không sợ hãi, khi dư quang nhìn thấy đống máu thịt trên mặt đất kia trong lòng nhất thời càng run lên. Nữ nhân bên người này sao lại biến thái đến vậy, trên người nữ nhân kia rõ ràng không cảm ứng được một chút khí nguyên nào, phải là liễm tức pháp cao thâm cỡ nào đây, căn bản là không hề cảm ứng được một chút xíu khí nguyên nào.
Thích Lâm nỗ lực áp chế tâm tình nói:
- Lâm tiên sinh, đã lâu không gặp.
Thanh niên mặc tử bào liên tục bước đi, khi đi tới bên cạch Thích Lâm mới dừng lại, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, Áo Phỉ Khắc đại nhân và Tạp Tây Lỵ Á điện hạ khỏe không?
Thích Lâm vội trả lời:
- Nhờ phúc Lâm tiên sinh, chánh án đại nhân và thánh nữ điện hạ đều tốt.
Trên mặt thanh niên mặc tử bào hiện lên vẻ hồi ức, nhẹ giọng nói:
- A vậy là tốt rồi. Linh vương đan phục dụng chưa?
Thích Lâm sửng sốt một chút:
- Rồi!
Thanh niên mặc tử bào cười cười, vỗ vỗ vai Thích Lâm rồi hướng cửa ngoài quán rượu đi tới, nữ tử mặc lam bào như cái bóng đi theo ra ngoài. Một hồi lâu bên ngoài lại truyền đến tiếng nói lời từ biệt:
- Phó chánh án đại nhân, gặp lại sau!
Bên trong quán rượu, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai bóng lam tử dần biến mất trong màn đêm, phảng phất như mọi chuyện vừa rồi không phải là chân thực mà chỉ như một giấc mộng mà thôi.
- Bọn họ rốt cuộc là ai?
Trong đầu mọi người đồng thời hiện lên một câu hỏi.
Cơ mặt Ny Na lúc này hơi co quắp, ba đồng bạn cũng mờ mịt. Bọn họ vừa rồi còn muốn làm cho tên kia phải run sợ, thậm chí tên gia hỏa dám cự tuyệt nàng còn muốn tìm thời gian hảo hảo giáo huấn một chút, hiện tại xem ra quả thực chỉ là "tiểu phẩm gặp nhau cuối tuần a", sự tức giận trong lòng Ny Na cũng tự nhiên biến mất không còn chút nào.
Ba gã thần bí vẫn dấu mặt vội vã rời đi không còn tiếp tục ngồi đó ra vẻ thần bí nữa.
- Phó chánh án đại nhân, ngươi phải cho ta một cái công đạo. Hiện tại một gã ngưu đầu nhân dũng sĩ đã uổng mạng tại đây, ngươi lại trước mắt mọi người để cho hung thủ chạy đi, ngươi không dự định giải thích một chút hay sao?
Ngưu đầu nhân thống lĩnh rốt cuộc mở miệng nói.
Thích Lâm cười khổ một chút nói:
- Không thả hắn đi, thì phải làm thế nào đây? Ngươi muốn bắt hắn ở lại sao? Cách Lợi Đặc thống lĩnh, cả một giáo hội mất hơn một trăm năm còn không bắt qua được phạm nhân như hắn, ngươi cho rằng chỉ bằng chúng ta mấy người có thể sao?
- Cái gì?
Ngưu đầu nhân Cách Lợi Đặc giật mình nói. Chỉ cần là giáo hội phát lệnh truy nã phạm nhân thì tuyệt không ai có thể chạy thoát. Thế lực của hai đại giáo hội tại toàn bộ đại lục là không thể nghi ngờ, sao lại có thể để một người suốt một trăm năm không hề bị bắt đây?
- La Sát quốc các ngươi hẳn cũng từng lưu lại dấu chân người này. Được rồi, quốc vương các ngươi cũng do một tay người này cứu, bằng không Kiếm Thánh đại nhân sao còn có thể sống đến ngày hôm nay.
Thích Lâm nhắc nhở nói.
Đôi mắt trâu của Cách Lợi Đặc mở trừng, thời gian tuy đã qua đi thật lâu, thế nhưng ảnh hưởng của sự kiện kia đối với La Sát quốc tuyệt đối quá lớn, đã làm tới thú nhân thống lĩnh, Cách Lợi Đặc làm sao có thể không biết.
- Phó chánh án đại nhân, ngươi nói là người vừa rồi chính là người tại hơn một trăm năm trước tại La Sát quốc được Khố Ban bệ hạ tôn kính phong là y thuật đại tát mãn kiêm quốc sư?
Cách Lợi Đặc tưởng như ngưng thở nói.
Thích Lâm lại một lần nữa cười khổ, xoay người hướng cửa quán đi đến rồi nói:
- Các ngươi phụ giúp lão bản thu thập một chút, thời gian không còn nhiều, cũng nên rời đi thôi.
Bên trong màn đêm, một lam một tử, hai đạo thân ảnh như hư vô mờ ảo, không rõ là đang chạy hay phi như bay tới một chỗ sát biên giới chiểu trạch mới dừng lại.
- Công tử, chúng ta muốn tìm một vật nào đó ngay tại sâu trong phiến chiểu trạch này, bất quá...?
Tân Tây Á nhìn màn hắc ám bên trong nói.
- Bất quá làm sao?
Lâm Khiếu Đường phát tán nguyên thức ra bao phủ trong phương viên hơn ba trăm dặm, trong phạm vi này bất luận là gió thổi cỏ lay hắn cũng đều có thể cảm ứng được.
- Bất quá bốn phía nơi này đều được người ta bố trí ma pháp trận lợi hại, còn có ba đầu ma thú cấp mười hai thủ hộ, Tân Tây Á không có biện pháp để tới gần nên không thể thay công tử trực tiếp thu hồi lại vật đó.
Tân Tây Á có chút tự trách nói.
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn Tân Tây Á nói:
- Chỉ là bởi vì ma pháp trận và ma thú sao?
- Công tử, ta...
Tân Tây Á nhất thời nghẹn lời, chậm rãi cúi đầu.
Từ khi trở lại phiến cố thổ này, Tân Tây Á trở nên có chút khác thường, cho dù nàng hiện tại đã không còn dung mạo hình dáng ngày trước, linh nguyên cũng đã biến hóa thoát thai hoán cốt, những đặc thù của ám dạ tinh linh hầu như đã bị loại bỏ, duy nhất chỉ còn lưu lại là một phần trí nhớ và huyết mạch.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tân Tây á trấn an nói:
- Ngươi đã không còn là một ám dạ tinh linh nữa, lại càng không có liên hệ gì đến tinh linh tộc. Ngươi hiện tại chính thống là một nữ tử nhân tộc, các tinh linh cho dù có thấy ngươi cũng không sinh ra bất luận cảm giác gì. Hãy đem áp lực dĩ vãng vứt bỏ toàn bộ, thực lực của ngươi sẽ có thể tiến thêm lên một bậc.
- Cảm tạ công tử!
Tân Tây Á thư thái lại một chút nói.
- Bên trong chiểu trạch đúng là mai phục không ít tinh linh?
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên chuyển lời hỏi.
- Tổng cộng là bẩy, bao gồm ba gã thần xạ thủ, hai gã tinh linh pháp sư, một gã triệu hoán sư và một gã tế tự!
Tân Tây Á phi thường chuẩn xác đáp lời.
- Đúng là có điểm phiền phức, bất quá hẳn là không cần chúng ta động thủ, mấy tên Thích Lâm mang theo kia đã tới bên này rồi. Đạt Khắc giáo cũng có đủ thực lực, mà mục tiêu bọn họ lại không giống chúng ta nên chúng ta không cần phải nhúng tay, tạm thời cứ an tĩnh bên ngoài chờ biến đi.
Lâm Khiếu Đường thu hồi nguyên thức rồi lập tức hướng nơi sâu nhất trong chiểu trạch lao đi, Tân Tây Á cũng theo sát ngay sau đó.
Sóng ngầm bên trong Hắc Nê Chiểu Trạch rất mãnh liệt, thế lực khắp nơi đều tụ tập lại đến. Tới gần trung tâm chiểu trạch có một gốc khô thụ thật lớn toàn thân đen kịt, tản mát ra chướng khí dày đặc, thân cây có đường kính vượt qua hai mươi trượng, rễ cây bám vào mặt chiểu trạch tạo thành một mảnh đảo nhỏ di động. Cành cây tuy là trụi lủi nhưng lại rất nhiều, bên trên có quả nhỏ màu đen tuyền đang chậm rãi thành thục, trên thân cây cách mặt đất hơn mười trượng có một trái cây, xung quanh tản ra lam quang yếu ớt.
Bên dưới tàng cây khô là một thân thể dài quá ba trượng chính là tam đầu địa ngục khuyển, một cao đẳng ma thú cấp mười hai, lúc này hai đầu của nó đang dựa trên mặt đất ngủ say, một cái đầu còn lại thì giương cao lên chăm chú quan sát khu vực xung quanh, nếu như có bất cứ động tĩnh nào bất thường phát sinh nó sẽ lập tức cất tiếng rú trầm thấp cảnh báo.
Cả một vùng thật lớn xung quanh đảo nhỏ di động nhìn như có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại không hề bình thường như vậy. Nơi đây ngay cả những con côn trùng bình thường vẫn thấy lại không có lấy một con, chỉ có duy nhất một con chó vẫn ngoảnh đi quay lại nhìn chiểu trạnh rồi gầm gừ mấy tiếng, phảng phất như đang giao lưu với một vật gì vậy.
Cách đảo nhỏ di động kia chừng mười lăm dặm chính là một mảnh rậm rạp toàn khô mộc bên trong chiểu trạch. Bảy tên tinh linh đang thu liễm khí nguyên ẩn đi tung tích cẩn thận tiến lên từng bước. Bỗng nhiên người dẫn đầu cả đoàn là một nữ tử tinh linh mặc giáp y xanh biếc làm một thủ thế khẩn cấp ý bảo gã đồng bạn lập tức dừng lại.
- Làm sao vậy? Công chúa điện hạ?
Theo sát phía sau tinh linh nữ tử là một gã tinh linh nam tử mặc thân giáp màu bạc, sau lưng là một bộ cung tiễn.
*****
- Có người theo dõi chúng ta!
Đôi mắt xanh thẫm của nữ tử tinh linh nhìn về phía bụi cây, ngón tay chỉ về một hướng rồi nhỏ giọng nói.
Tại phương diện dò xét khí nguyên, nam tử tinh linh xa xa không bằng vị nữ tử bên cạnh vốn là một công chúa tế tự, bất quá thực lực công kích của hắn lại hơn xa so với nàng, nhìn theo hướng nhãn thần vị công chúa, không suy nghĩ nhiều liền gỡ cung tên sau lưng xuống rồi kéo dây cung.
Một đạo lục mang hóa thành mũi tên nhanh chóng gào rít bắn ra, hướng thẳng đến một góc bụi cây xum xuê.
Bên trong bụi cây bỗng nhiên xuất hiện một hắc tinh thuẫn, mũi tên khi công kích vào hắc thuẫn phát ra âm thanh thanh thanh thúy cường liệt rồi nhanh chóng vỡ vụn.
- Hắc ám mục sư Ni La!
Nam tử tinh linh hơi kinh hãi.
- Ha ha. Lô Lạp Tư, lần trước từ biệt đã hơn trăm năm, đây là cách chào hỏi đối với lão bằng hữu lâu năm của ngươi hay sao?
Ni La cười nói.
- Hừ, dẫn theo bao nhiêu người đến, cứ để cho họ ra hết đi.
Tinh linh công chúa hừ lạnh một tiếng nói.
- An Cách Lợi Ti công chúa, linh hồn tham trắc đích thực lợi hại a!
Ni La với một đôi mắt âm u, trên mặt hiện ra chút tiếu ý.
Sáu đạo hắc ảnh nhanh chóng từ bên trong bụi cây phóng ra, toàn bộ đều mặc một bộ khinh giáp màu đen, trong tay cầm trường kiếm, đây chính là Tài Quyết đội ám đường vũ sĩ thuộc hắc ám giáo đường Đặc Khắc giáo. Bên trong Tài Quyết đội đều là những phần tử tinh anh được tuyển chọn, tu vi đều là đại sư giai trung kỳ, khi hành động theo đoàn đội thì thực lực sẽ vượt rất xa so với đơn độc tác chiến.
- Đạt Khắc giáo các ngươi cũng muốn cướp đoạt tinh linh chiến y hay sao?
An Cách Lợi Ti giận giữ nói.
- Tinh Linh chiến y?
Biểu tình Ni La có chút khoa trương nói tiếp:
- Tinh linh tộc các ngươi thế nào lại luôn thích rêu rao hai chữ thần khí gắn sau hai chữ tinh linh vậy? Cứ như là nói vậy thì thuộc về tinh linh tộc các ngươi? Quả thực là đáng buồn cười. Vật kia rõ ràng chính là hắc ám chiến y, vốn vật từng bị mất của bản giáo.
An Cách Lợi Ti và Lô Tạp Tư nhìn nhau, trong lòng biết đấu khẩu cũng chỉ là tranh đấu vô nghĩa, trên thực tế mấy ngày trước khi phát sinh ra dị biến ai cũng không rõ ràng, chỉ có thể xác định là có bộ thần khí đột phá phong ấn hiện thế mà thôi.
Vèo vèo vèo
Ba gã tinh linh tinh thần xạ thủ nhận được ám hiệu lập tức khởi xướng công kích, bốn gã tinh linh còn lại cũng nhanh chóng tìm vị trí thuận lợi.
Keng keng keng.
Ám đường võ sĩ dễ dàng chặn lại công kích của đám tinh linh, rồi với một đội quỷ dị tiến tới, hai người phía trước, hai người phía sau bọc hậu, hai người khác lại phóng lên cao.
Hai gã tinh linh pháp sư đứng phía sau cùng đội ngũ cấp tốc niệm chú pháp quyết, triệu hoán sư triệu hồi ra ba đầu cự lang, cung tiễn trong tay Lô Tạp Tư nhoáng cái đã biến thành một thanh trường thương sắc bén thủ hộ bên người An Cách Lợi Ti.
Ba đầu cự lang thành công chặn được ba gã ám đường võ sĩ, tinh linh pháp sư ngưng tụ ra bốn tinh linh thủy nguyên tố, ám đường võ sĩ trong lúc nhất thời bị quấn chân.
Ni La âm trầm cười, hai tay hé ra, bùn đất bên dưới bốc lên, hơn mười đầu quái thú nước bùn hình thành xông ra. (Ô nê quái)
Có sự gia nhập của Ô nê quái vào cuộc chiến, áp lực trên người ám đường võ sĩ nhất thời giảm thiểu đi phân nửa, ngay đó đã có hai gã rất nhanh theo khe hở lao thẳng tới gần An Cách Lợi Ti.
Ni La nhìn đúng thời cơ lập tức làm niệm chú Nộ hỏa chi khí gia trì lên người hai gã ám đường võ sĩ, tự nhiên là mong muốn hai gã ám đường võ sĩ kia có thể thành công tới gần người An Cách Lợi Ti, tựa hồ đối với vị tinh linh tế tự này có chút kiêng kỵ.
Tại các chức nghiệp không giống nhau rất khó có thể so sánh được thực lực đối chiến. Chiến cuộc duy trì liên tục đến một lúc then chốt nhất định mới có thể phân định thắng bại.
Bên mấy người Ni La đa phần là theo phương pháp cận chiến, mà đa số chiến sĩ một khi tranh đấu thường phải cấp tốc chiếm đoạt ưu thế về cự ly, lại càng muốn trong thời gian ngắn tiếp cận đánh chết được đối phương, bằng không rất dễ rơi vào thế bị động.
Bên phía tinh linh, chức nghiệp tuy là đa dạng hơn một ít, thế nhưng lại không có lấy một chiến sĩ cận chiến nên dưới tình thế này sẽ cực kỳ bất lợi, chỉ có thể lợi dụng tất cả các khả năng kéo dài thời gian, chỉ cần tế tự có thời gian gia trì thần lực triệu hoán cự lang thú và thủy nguyên tố trên người liền có thể tiến giai lên trạng thái Thiên Phong Lang và Thủy Linh, lúc đó có thể đơn giản đánh bại sáu tên võ sĩ ám đường kia.
Bên ngoài chiến trường, không đến trăm trượng, một gã thanh niên mặc tử bào lưng đeo cự kiếm cùng một nữ tử mặc lam bào tóc vàng tuyệt sắc đứng ở bên trong màn sương lẳng lặng theo dõi cuộc chiến, khoảng cách gần như vậy mà song phương không lại hề phát hiện ra.
- Tu luyện giả Đại Lục Minh Tây trong lúc tranh đấu thật là tốn thời gian cũng như sức lực, kỹ năng thi triển cũng quá rườm rà.
Lâm Khiếu Đường không chút thú vị lẩm bẩm nói.
- Tiểu tử. Nếu bọn họ đã khai chiến, ngươi còn đứng lại chỗ này làm gì? Còn không mau đi thu thập mảnh toái phiến kia đi. :
Kỳ Áo khẩn cấp nói.
- Tiền bối, mọi việc đều phải tiến hành theo từng bước một, đạo lý dục tốc bất đạt, tiền bối so với vãn bối hẳn phải rõ ràng hơn chứ?
Lâm Khiếu Đường chậm rãi nói.
- Tiểu tử, lão phusaolại cảm giác ngươi càng ngày càng cao thâm khó lường.
Kỳ Áo cổ quái nói.
- Hơn mười lăm dặm phía trước có một đầu yêu thú cấp mười ba, cho dù là ta cũng không có khả năng miểu sát, hơn nữa còn có hai đầu yêu thú cấp mười lại càng không dễ dàng, khẳng định là rất vất vả, đến lúc đó các thế lực bốn phương tám hướng tới giải quyết ba đầu yêu thú, ta không phải trở thành mục tiêu cho mọi người công kích sao? Coi như là hai vị đại giáo hoàng Đại Lục Minh Tây cũng không muốn bị như vậy. Vãn bối không thích làm bia đỡ cho người khác.
Lâm Khiếu Đường thản nhiên nói.
- Tiểu tử ngươi thực sự rất cẩn thận.
Không biết Kỳ Áo đang khen hay châm biếm.
Cách đó trăm trượng, trận chiến vẫn còn đang tiếp diễn.
An Cách Lợi Ti bên cạnh được Lô Tạp Tư thủ hộ rốt cục cũng hoàn thành thần lực triệu hoán. Cự lang và thủy nguyên tố đã sắp không chống đỡ được nay lại mọc lên như nấm sau mưa, tựa hồ đã trải qua một lần lột xác vậy, hầu như trong chớp mắt liền hoàn thành quá trính tiến giai. Ba đầu Thiên Phong Lang ngửa mặt lên trời hú một tiếng thật dài đánh tới bốn gã ám đường võ sĩ. tốc độ của Thủy Linh so với thủy nguyên tố nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, thân thể do thủy nguyên tố ngưng tụ thành càng trở nên trong suốt.
Trên mặt Ni La hiện vẻ thất vọng, thầm hô đáng tiếc. Không thể giết chết An Cách Lợi làm cho cuộc chiến tất khó khăn, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến hắn, nhiều lắm cũng chỉ tổn thất sáu gã võ sĩ ám đường mà thôi, bản thân có thể an toàn chạy đi, những tinh linh này không có biện pháp ngăn lại.
Ngay lúc Ni La đang có ý định rút lui rời đi thì mặt đầm dưới chân bỗng nhiên chấn động mãnh liệt.
Phốc, một đầu Thiên Phong Lang còn chưa kịp thi triển ra uy lực của mình thì đã bị một xúc tua bỗng nhiên phóng ra tiêu diệt.
Trong lòng sáu gã ám đường võ sĩ thầm biết là không ổn, đều dốc toàn lực quay người bỏ chạy. Nhưng khi bọn hắn vừa mới bay lên được một trượng, mấy xúc tua từ bên dưới đã nhanh chóng phóng lên rồi mạnh mẽ quấn lấy thắt lưng bọn họ xiết chặt cùng lúc phân thây sáu người. Linh nguyên muốn chốn chạy cuối cùng lại bị những lỗ nhỏ trên xúc tu hút vào.
Dường như cùng lúc đó, hai gã tinh linh thần xạ thủ và một gã tinh linh pháp sư cũng gặp vận rủi ro dưới những xúc tu, bọn họ đều chưa biết xảy ra chuyện gì thì đã bị xúc tu kéo vào bên trong bùn nước rồi biến mất không thấy tung tích.
Chỉ chần chờ trong chốc lát, song phương đều bị tổn thất thảm trọng.
- Chương nê thú!
Ni La kinh khủng thốt lên.
Cùng lúc đó, An Cách Lợi Ti và Lô Tạp Tư bất chấp ẩn nấp tung tích cùng bay lên không trung.
Chí ít cũng phải là ma thú cấp mười mới có thể khiến cho Thiên Phong Lang và Thủy Linh không kham nổi một kích, chỉ một xúc tu đáng sợ đã có thể giữa lại chúng nằm xuống tịa nơi chiểu trạch này.
Chương Nê thú thuộc về ma thú cấp mười ba đã thành thục, căn bản không phải là Ni La và mấy tinh linh có thể chống lại được, song phương đều không hề có ý tiếp chiến mà cùng bỏ chạy.
Ni La thi triển cả mười thế võ, sử dụng tới ba đạo hắc ám tinh thuẫn che chắn rồi lập tức hóa thành quang mang màu đen muốn bay khỏi.
Ầm, một tiếng chấn động vang lên, một chiếc xúc tu phá vỡ ba tầng hắc thuẫn rồi lập tức quấn lấy cổ chân Ni La.
Ni La nhất thời chấn kinh, trong tay đã xuất hiện một cây pháp trượng dài tầm hai xích, cấp bách niệm pháp quyết, một đạo hỏa diễm màu đen đã bắn về phía xúc tu, hiểm hiểm thoát khỏi.
Thế nhưng đường lui phía sau trong nháy mắt đã bị che kín triệt để, hơn mười chiếc xúc tu chừng mười trượng đã vây kín hoàn toàn bốn phía.
An Cách Lợi Ti và Lô Tạp Tư cũng bị bao vây lại trong đó, hai người liều mạng cố gắng chống lại công kích của đám xúc tu.
Bất quá xúc tua đã tiêu diệt phần lớn nhân lực, lúc này đối với Ni La, An Cách Lợi Ti và Lô Tạp Tây vốn là ba người có tu vi cao nhất lại hạ thủ có chút lưu tình, tựa hồ không mang theo sát ý mà chỉ là giam cầm.
Vừa mới coi nhau là địch nhân chiến đấu liều mạng, bất quá trong nháy mắt song phương đã trở thành đồng minh rồi cùng nhau đối phó với việc tàn sát của đám xúc tua kia.
Mỗi một xúc tua từ dưới mặt chiểu trạnh vươn lên phát ra nồng nặc chướng vị nê tương (mùi bùn nhão), những nê tương này mang theo độc chướng phi thường dày đặc, nếu bị nhiễm phải sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Tại hoàn cảnh nơi đây Chương Nê thú có thể phát huy năng lực của mình đến tối đa.
Ngay lúc ba người đến lúc tuyệt vọng, một tiếng rống rung trời từ cách đó không xa truyền đến.
Chỉ thấy một hình thể khổng lồ, đầy cơ bắp, chính là Bỉ Mông cự thú, trong tay cầm khai sơn cự phủ, chân đạp lên bùn lầy, thế như chẻ tre vọt tới.
Hướng tập kích của hắn chính là đám xúc tu và nê tương cầu (quả cầu bùn đất), khai sơn cự phủ trong tay liên tục bổ xuống.
Ba người Ni La thấy vậy lập tức vui vẻ không thôi, người tới chính là Bỉ Mông đệ nhị dũng sĩ Mạt Khôi một gã linh hồn giai man chiến, sự xuất hiện của hắn cho thấy, đoàn đội của thú nhân và Lai Đặc giáo hội đã tới.
Thế nhưng khi Mạt Khôi càng ngày càng đến gần, sắc mặt ba người Ni La đang vui mừng nhanh chóng trở nên ngưng trọng lại, vẻ mặt đại hán Bỉ Mông dường như vô cùng kinh hoảng, khai sơn cự phủ trên tay nhìn như là công kích mãnh liệt nhưng thực chất là là huy vũ lung tung.
Ngay phía sau Mạt Khôi là gần trăm đầu Ma La Khiêu Tảo (bọ chó Ma La) đang giương những chiếc nanh hình lục giác sắc bén như những lợi chủy hướng tới bàn chân hắn ra sức cắn bừa.
Ma La Khiêu Tảo là một trong số ít trùng tộc vẫn còn được bảo toàn hoàn hảo tại đại lục Minh Tây. Nếu chỉ có một Ma La Khiêu Tảo thì thực lực cũng không tính là cường đại, nhiều lắm chỉ là yêu thú cấp mười, một gã tu luyện giả đại sư giai cũng có thể đối phó. Thế nhưng loại trùng ma này lại là loài sống quần cư, một khi trong đám này có một con tiến giai thành thục tới Ma La Đại Khiêu Tảo (trùng ma mười hai cấp), quần thể này sẽ trở nên vô cùng đáng sợ, dưới sự chỉ huy của Ma La Đại Khiêu Tảo quần thể này so với một đầu yêu thú cấp mười ba còn đáng sợ hơn.
Mạt Khôi chạy loạn không định hướng, rất nhanh liền bị Chương Nê thú đưa vào phạm vi, nhanh chóng bị vây kín.
Ngay sau đó, lại có một đám người vội vã chạy tới, tựa hồ là đám ngưu đầu nhân và trọng giáp chiến sĩ, cứ mỗi một chút khoảng cách lại có người rơi vào trong vũng bùn biến mất, hoặc là bị đám Ma Na Khiêu Tảo cắn xé thành những mảnh nhỏ.
Cuối cùng chỉ còn một gã ngưu đầu nhân và một gã trọng giáp chiến sĩ chật vật chạy tới vòng vây của Chương Nê thú.
Hai loài ma vật đúng là đã có dự mưu dẫn dụ mạo hiểm giả xông vào nơi đây đều chạy tới cùng chỗ.
Khi Ni La chậm rãi tới gần An Cách Lợi Ti và Lô Tạp Tư, hai vị tinh linh vẫn một mặt đối phó với đám xúc tu, một mặt lại chuẩn bị đề phòng Ni La xuất thủ.
Thần sắc Ni La kinh hoảng trước nay chưa hề có, tay xua loạn ngăn lại lại nói:
- An Cách Lợi Ti công chúa, hiện tại không phải là lúc giải quyết ân oán riêng tư, lúc này nếu như chúng ta không hợp tác thì rất có thể bị quần ma đuổi tận giết tuyệt.
Hai vị tinh linh liếc mắt nhìn nhau sau đó thu hồi tâm ý đề phòng để cho Ni La tiến vào bên trong phạm vi cảnh giới, ba người phối hợp cùng nhau xuất thủ chặn lại công kích của đám xúc tua.
Ba người vừa mới bị đưa vào vòng vây nhanh chóng ý thức được điểm này, đều chạy tới gần ba người Ni La và hai tinh linh.
Ngưu đầu nhân và trọng giáp chiến sĩ chính là Ngưu đầu nhân thống lĩnh Cách Lợi Đặc, trọng giáp chiến sĩ tự nhiên chính là phó chánh án đại nhân Thích Lâm mà trước đó đã gặp tại quán rượu.
Sáu người chậm rãi tụ tập lại cùng nhau, lúc này đã không cần phải nhiều lời, mấy người dù trước đó không cùng trận doanh, nhưng lúc này lại cùng ngồi chung một chiếc thuyền, nếu không chung sức rất có thể thuyền chìm mạng vong.
← Ch. 423 | Ch. 425 → |