← Ch.1797 | Ch.1799 → |
- Hấp thu ta?
Thanh âm của Quỷ Thần Sách từ trong hắc khí truyền ra, ý vị không rõ, để cho người ta khó mà phỏng đoán.
Cực Đế nhìn thoáng qua Siêu Thiên, rõ ràng là chuẩn bị động thủ.
Hắn mặt không biểu tình, chăm chú nhìn Quỷ Thần Sách.
Siêu Thiên cuồng vọng cười nói:
- Cụ Cửu Túc muốn cứu ngươi, đáng tiếc hắn tìm không thấy ngươi, đang bị Trần Chủ kiềm chế, dù sao cũng chết, không bằng tác thành cho hắn, để ngươi chết có giá trị.
- Muốn giết ta? Các ngươi nghĩ rất hay!
Quỷ Thần Sách không có chút sợ hãi nào, lạnh giọng hét lên, vẫn kiệt ngạo vô song.
Siêu Thiên nhíu mày, rất khó chịu Quỷ Thần Sách cuồng ngạo.
Cực Đế bỗng nhiên dừng bước lại, cấp tốc tiến vào trạng thái Ngũ Tướng Thần Thông, lại thôi động Cửu Túc Cụ Quyền, khí tức vô cùng đáng sợ.
Dù là Siêu Thiên thấy trong lòng cũng phát lạnh.
- Thiên phú của gia hỏa này quả nhiên kinh khủng, so với lần trước, hắn lại mạnh lên.
Siêu Thiên âm thầm kinh hãi, nụ cười trên mặt lại càng thêm xán lạn.
Đúng lúc này!
Cực Đế đột nhiên quay đầu, đánh về phía hắn một quyền, hết thảy phát sinh quá nhanh, Siêu Thiên cũng không kịp phản ứng, nhục thân bị quyền phong phá hủy, chỉ còn nguyên thần lưu lại.
- Ngươi...
Siêu Thiên nổi giận, khó có thể tin nói.
Rõ ràng bọn hắn đã nói tốt, Cực Đế lại lâm thời lật lọng, còn động thủ với hắn, quả nhiên là muốn chết!
Cực Đế mặt không biểu tình, lắc lắc cổ cất bước đi về phía Siêu Thiên.
Nhục thân của Siêu Thiên cũng cấp tốc khôi phục, giận không kiềm được nhìn về phía Cực Đế, sát khí bộc phát, kinh động toàn bộ vũ trụ.
- Ta muốn ngươi chết!
Khuôn mặt của Siêu Thiên vặn vẹo, thả người lao về phía Cực Đế.
Khóe miệng Cực Đế dương lên, cười khẩy, không lùi mà tiến tới, cùng Siêu Thiên oanh đụng vào nhau.
Oanh! Oanh! Oanh
Cực Đế cùng Siêu Thiên hóa thành hai đạo hồng quang, điên cuồng đụng nhau, mỗi một lần đụng nhau, bọn hắn đều sẽ ra tay mấy chục vạn lần, mặc dù Siêu Thiên rất mạnh, nhưng ở trong cận chiến, không cách nào áp chế được Cực Đế.
Đột nhiên Siêu Thiên bộc phát ra khí tức toàn thịnh, đánh lui Cực Đế, ngay sau đó hai tay mở ra, lôi đình xuất hiện ở trong tay hắn, xé rách không gian, oanh triệt vũ trụ, đinh tai nhức óc.
Cực Đế đã tiến vào trạng thái mạnh nhất, hắn chỉ sẽ tiến công mà không trốn tránh!
Lúc này, trên đỉnh đầu của Quỷ Thần Sách bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, hắn mặc áo trắng, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn xuống hắc khí dưới chân.
- Ngươi là...
Quỷ Thần Sách phảng phất như thấy được chuyện không thể tin được gì, kinh hô nói.
Trong mắt Tô Đế bay ra hai kim ô, tê minh bay về phía những xích sắt kia, đánh nát chúng nó.
Sau đó hắn xoay người, nâng tay phải lên vỗ xuống, trực tiếp đánh xơ xác hắc khí dưới chân, bóng người của Quỷ Thần Sách hiển lộ ra.
Một màn này dọa sợ Siêu Thiên, Cực Đế tìm đúng cơ hội ra một quyền, lần nữa oanh bạo nhục thể của hắn.
- Tô Tô Đế...
Siêu Thiên hoảng sợ nói, hắn không phải sợ hãi thực lực của Tô Đế, mà là kinh hãi Quỷ Thần Sách được thả ra.
Cái này, hắn bị ba cường giả tuyệt thế để mắt tới.
- Ngươi đừng giãy dụa, để ngươi được chết một cách thống khoái.
Tô Đế nhìn chằm chằm Siêu Thiên, gằn từng chữ nói, ngôn ngữ lạnh lùng, định ra kết cục của Siêu Thiên.
Hồng Mông.
Tần Quân ngồi ở trong Thiên Đế cung, phất tay nói:
- Các ngươi đi xuống đi!
Lão Tử, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Hồng Quân, Nữ Oa, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề vội vàng hành lễ thối lui.
Đợi bọn hắn rời đi, Tần Quân tiếp tục phân phó nói:
- Gọi Hình Thiên, Đế Tuấn, Tam Hoàng, Dương Tái Hưng, Tiết Nhân Quý, Hoắc Khứ Bệnh tới.
- Vâng!
Thanh âm của Kinh Kha vang lên, hắn không có hiện thân, giống như quỷ mị.
Cùng lúc đó, đám người Hồng Quân đi ra Thiên Đế cung.
- Bệ hạ là muốn trọng dụng chúng ta?
Thông Thiên giáo chủ mở miệng hỏi, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, Hồng Mông đã bị Thiên Đình khống chế, không cần bọn hắn chiến đấu a.
Chỉ có một khả năng!
Cái kia chính là đi chinh chiến Nguyên Vị Diện khác!
Hồng Quân vuốt râu cười nói:
- Đây là cơ duyên, không nên suy nghĩ nhiều.
Chuẩn Đề hừ nói:
- Bệ hạ là chiếu cố chúng ta, chỉ cần chúng ta lập công, hắn sẽ không quên chúng ta.
Hắn là Thần Ma ở trong mọi người đi theo Tần Quân thời gian dài nhất, đối với Tần Quân có thể nói là trung thành tuyệt đối, so với Hồng Quân, hắn càng ngưỡng mộ tín nhiệm Tần Quân.
Cho dù là Tiếp Dẫn, địa vị cũng kém Tần Quân ở trong lòng hắn.
Nữ Oa gật đầu nói:
- Xem ra chúng ta có cơ hội liên thủ chiến đấu.
Bọn họ đều là đồ đệ của Hồng Quân, tương đương với một sư môn, còn chưa bao giờ liên thủ đối địch qua.
- Tốt, đi thôi, sớm ngày đề cao huyết mạch.
Hồng Quân cười nói, nói xong, hắn mấy bước liền tan biến ở trên thềm đá.
Thấy cảnh này, những người khác nhìn nhau cười một tiếng, theo sau rời đi.
Sau khi bọn hắn rời đi, Đế Tuấn, Hình Thiên... cũng được truyền đến Thiên Đế cung.
Trọn vẹn truyền bốn tốp Thần Ma, Tần Quân mới rời Thiên Đế cung.
Hắn vừa đi ra Thiên Đế cung, Tần Lăng Mệnh người mặc Hoàng Kim Long bào vội vàng chạy đến.
- Hài nhi không có kịp thời bái kiến phụ hoàng, xin phụ hoàng trách phạt!
Tần Lăng Mệnh vội vàng quỳ gối dập đầu, thanh âm có chút kích động, để hắn chưởng khống Thiên Đình lớn như vậy có chút cố sức, cho nên nhìn thấy Tần Quân trở về, trong lòng của hắn thở dài một hơi.
Tần Quân không có mở miệng, chỉ nhìn thoáng qua, một câu cũng không nói.
Tần Lăng Mệnh ngẩn người, vội vàng hô:
- Phụ hoàng!
Nhưng Tần Quân vẫn không trả lời hắn, tiếp tục đi xuống thềm đá.
Trước Thiên Đế cung có 100 ngàn thềm đá, từ dưới đi lên, phảng phất như lên trời, không có thiên tử truyền chiếu, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện đạp vào.
Mặc dù Tần Lăng Mệnh là thiên tử, nhưng trong lòng hắn, ở trong mắt toàn bộ chúng sinh của Thiên Đình, Thiên Đế mới thật sự là chúa tể, càng là tín ngưỡng.
Tần Lăng Mệnh vội vàng đứng lên, đi vào bên cạnh Tần Quân, gấp giọng hỏi:
- Phụ hoàng, ngài giận ta?
Hắn thầm mắng, khẳng định là Bách Lý Thủ Ước nói chuyện của hắn.
Tần Quân mặt không biểu tình, dạo bước đi xuống dưới, không có ý dừng lại.
Tần Lăng Mệnh kinh sợ, không biết nên làm cái gì.
- Quỳ xuống!
Đúng lúc này, Tần Quân bỗng nhiên hét lên, dọa đến hai chân Tần Lăng Mệnh mềm nhũn, quỳ gối trên thềm đá.
Thiên Đình chi chủ quỳ gối ở trên thang trời, đây là hình ảnh khuất nhục, nhưng Tần Lăng Mệnh không có phẫn nộ, chỉ có khẩn trương cùng sợ hãi.
- Ngươi có biết ngươi bây giờ là thân phận gì sao?
Thanh âm của Tần Quân truyền vào trong tai hắn, để toàn thân hắn run lên, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn hiểu được mình thất trách, nhưng lại không dám nói gì.
Ánh mắt của Tần Quân ngưng tụ, một giây sau, hắn cùng Tần Lăng Mệnh đồng thời biến mất.
Ngay sau đó, bọn hắn đi vào Thời Không độc lập.
- Chính ngươi nhìn xem!
Tần Quân lạnh giọng nói, Tần Lăng Mệnh giật nảy mình, vô ý thức liếc nhìn chung quanh, khi hắn nhìn thấy hai Thời Không Tuyến phía trước, lập tức trừng to mắt.
Tần Quân rót Chí Cao Thần Lực vào trong cơ thể hắn, để hắn có thể thấy rõ thời không song song có liên quan tới hắn.
Trong chốc lát, vô số hình ảnh tràn vào trong mắt Tần Lăng Mệnh, để toàn thân hắn run rẩy.
Qua một hồi lâu, Tần Quân mới thu hồi Chí Cao Thần Lực.
Tần Lăng Mệnh vẫn run rẩy, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, trừng lớn trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, bên trong tràn ngập sợ hãi.
Tần Quân hừ lạnh một tiếng, mang theo Tần Lăng Mệnh trở lại thang trời.
- Vừa rồi đó là cái gì?
Tần Lăng Mệnh ngồi ở trên thềm đá, run giọng hỏi, thậm chí không dám nhìn tới con mắt của Tần Quân.
← Ch. 1797 | Ch. 1799 → |