← Ch.1796 | Ch.1798 → |
La Sĩ Tín nói sự tình chiến đấu với Thời Thần quân chủ, hắn tận lực nói ngoa, như là thuyết thư, nghe mà đám người Tôn Ngộ Không nhiệt huyết sôi trào, tất cả đều hối hận, lúc ấy nếu như theo chân bệ hạ, thật là sảng khoái biết bao!
- Được rồi, tiếp xuống chuẩn bị thu nạp Thần Vực xung quanh, chúng ta không thể để cho bệ hạ thất vọng.
Dương Tiễn mở miệng nói, để đám người gật đầu.
- Hiện nay, Nguyên Vị Diện thứ tám đối với chúng ta uy hiếp lớn nhất hẳn là Nguyên Yêu Tông.
Bạch Khởi đi theo nói.
Mặc dù Nguyên Yêu Tông không cường đại bằng Thiên Nguyên đế tộc, nhưng trong Nguyên Yêu Tông có một người quan hệ đặc thù.
Cái kia chính là Tô Đế!
Bọn hắn đều biết quan hệ giữa Tần Quân cùng Tô Đế, cái này không dễ xử lý.
- Ai nha! Vừa rồi nên hỏi bệ hạ một chút.
Lý Nguyên Bá ai thán nói, hắn là rất muốn khiêu chiến Tô Đế, chỉ bất quá trở ngại mặt mũi của Tần Quân, không dám vô lễ.
Đám người lắc đầu cười một tiếng, Dương Tiễn khoát tay nói:
- Nguyên Yêu Tông còn chưa xưng bá Nguyên Vị Diện thứ tám, chúng ta không cần phải lo lắng, trước thu phục Thần Vực khác lại nói.
Bọn hắn đi theo Tần Quân lâu như vậy, đều không muốn dừng bước lại.
Chỉ có thống ngự hết thảy, mới có thể an tâm!
Cùng lúc đó, đám người Tần Quân đã tiến vào Nguyên cảnh.
Tần Quân không có lập tức trở về Hồng Mông, mà để Bàn Cổ, Nguyên Chủ thứ bảy, Nhậm Ngã Tiếu, Cửu Cực Càn Đế chờ một lát.
Hắn tiến vào Thời Không độc lập.
Tâm thần khẽ động, Nguyên Vị Diện thứ tám cùng Hồng Mông Thời Không Tuyến hiện ra ở trước mắt hắn, như hai cấp độ, Nguyên Vị Diện thứ tám ở phía trên, Hồng Mông ở phía dưới.
Nhìn kỹ, liền có thể phát hiện hai Thời Không Tuyến cũng không đối xứng, khi thì lắc lư, dẫn đến tốc độ thời gian hai bên trôi qua hoàn toàn khác biệt.
Hắn nâng hai tay lên, tay trái đối ứng Thời Không Tuyến của Nguyên Vị Diện thứ tám, tay phải đối ứng Thời Không Tuyến của Hồng Mông, lấy Chí Cao Thần Lực đối xứng hai Thời Không Tuyến, thẳng đến ổn định hắn mới thu tay lại.
Như vậy sẽ không có biến số quá lớn.
Nghĩ đến đây, Tần Quân mỉm cười.
Thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ.
Nhìn kỹ lại, hắn phát hiện phàm là thời không song song có hắn đều biến mất, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua.
- Chẳng lẽ là bởi vì bản tôn của trẫm trở về?
Tần Quân âm thầm nghi hoặc, bất quá hắn cũng không có để ở trong lòng.
Dù sao hắn là sinh linh sớm nhất, nếu thời không song song có hắn tồn tại, ngược lại làm mất thân phận.
Nghĩ xong, hắn trở lại Nguyên cảnh, mang theo đám người Bàn Cổ bay tới Hồng Mông.
Bây giờ Tần Quân tiến vào Hồng Mông, tâm thần khẽ động liền có thể trực tiếp trở lại Thiên Đế cung của Đại Tần Thiên Đình.
Hắn để Bàn Cổ, Nhậm Ngã Tiếu, Cửu Cực Càn Đế về Chí Cao Thần giới trước, sau đó để Lưu Bá Ôn an bài Nguyên Chủ thứ bảy ở lại, có hắn ở đây, chắc hẳn Nguyên Chủ thứ bảy cũng không dám làm loạn.
Lưu Bá Ôn xem xét Nguyên Chủ thứ bảy khí chất phi phàm, tướng mạo tuyệt mỹ, dù cho là Thiên Phi cũng không xinh đẹp sánh bằng nàng, lập tức nghĩ tới điều gì, cười rạng rỡ dẫn Nguyên Chủ thứ bảy rời đi.
Tần Quân trước thăm Đát Kỷ một chút, lại đi thăm các Thiên Phi khác, Hắc Điệp tiên tử, Liễu Nhược Lai, Chúc Nghiên Khanh, Lâm Ngọc Kỳ, Vọng Tuyết, Du Phượng Hoàng, Tiểu Ly, Bạch Trạch... các nàng đều bình an vô sự.
- Bệ hạ, thiên tử có chút không ổn.
Bách Lý Thủ Ước đi tới trước mặt Tần Quân nói, giờ phút này Tần Quân đang ở ngự hoa viên cùng các Thiên Phi chuyện trò vui vẻ.
Nghe vậy, hắn hững hờ hỏi:
- Làm sao không ổn?
Hắn có thể cảm giác được khí tức của Tần Lăng Mệnh vẫn còn, chỉ cần không chết liền tốt, hài tử lớn rồi, nên độc lập bay lượn.
- Hắn vi tình sở khốn, không chú ý triều chính.
Bách Lý Thủ Ước nhìn thoáng qua các Thiên Phi, sau đó thận trọng nói.
Chúc Nghiên Khanh nghe xong, cũng không có động dung, nhẹ nhàng cầm lấy chén trà, phảng phất như Tần Lăng Mệnh không phải con của nàng.
- Ồ? Nói nghe một chút.
Tần Quân hứng thú hỏi, Tần Lăng Mệnh đã không phải hài tử, nhưng một mực không có cưới vợ nạp thiếp, ngược lại là Tần Thiên Võ đã có vài chục tiểu thiếp, phong lưu tự tại.
Hiện tại Bách Lý Thủ Ước đã thành thiếp thân tùy tùng của Tần Lăng Mệnh, rất ít rời xa Tần Lăng Mệnh, đối với sự tình của đối phương, có thể nói là nhất thanh nhị sở.
- Là như vậy, hắn thích một cô gái bình thường, cô gái kia không có hứng thú gì với tu luyện, cũng không muốn trường sinh, chỉ muốn ở trong núi cả đời...
Nguyên lai, đoạn thời gian trước Tần Lăng Mệnh nhàm chán, liền hạ phàm du ngoạn, đi Huyền Đương đại thế giới mà Tần Quân từng xông xáo, làm quen nữ tử phàm nhân kia.
Biết được thân phận của Tần Lăng Mệnh, nữ tử phàm nhân kia cũng không có kinh hỉ, ngược lại rất ưu sầu.
Cho dù Tần Lăng Mệnh muốn trợ giúp nàng lột xác, nàng cũng không đáp ứng.
Cuối cùng lựa chọn chết già, linh hồn luân hồi, Tần Lăng Mệnh lại tìm không thấy nàng, cho nên tinh thần suy sụp.
- Vì sao tìm không thấy?
Tần Quân hỏi, thân là Thiên Đình chi chủ, Âm giới cũng bị Tần Lăng Mệnh khống chế, sẽ còn tìm không thấy linh hồn nào đó sao?
Bách Lý Thủ Ước cười khổ nói:
- Ta cũng không biết.
- Xem ra việc này có kỳ quặc.
Lúc này Đát Kỷ nói.
Sự xuất hiện của nàng để các Thiên Phi kinh hỉ, bởi vì đã thật lâu Đát Kỷ không hề rời tẩm cung của mình.
Tần Quân không có đứng dậy, chỉ quay đầu cười nói:
- Ngươi rốt cục chịu đi ra.
- Ừm, ta muốn theo ngươi đi tìm Thiên Vận.
Đát Kỷ che miệng cười nói, phảng phất như trở lại tư thái phong tình vạn chủng, hại nước hại dân.
Tần Quân trầm ngâm một lát nói:
- Được.
Hiện tại hắn căn bản không sợ Thiên Nguyên đế tộc, vừa vặn kiểm nghiệm Vạn Sinh Sáng Tạo cảnh cường đại, mang theo Đát Kỷ cũng không sợ bị kéo chân sau, dù sao hắn còn có thể đề bạt Thần Ma.
Tần Quân phân phó nói:
- Gọi Thông Thiên giáo chủ, Lão Tử, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Hồng Quân, Nữ Oa, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn tới.
Lão Tử đã sớm chạy thoát Thần Thoại hệ thống, về sau bị Thủy Nguyên thần tộc chọn trúng, may mắn không có đối nghịch Thiên Đình, hiện tại đã được chiêu an.
- Vâng!
Bách Lý Thủ Ước quay người rời đi.
Ầm ầm...
...
Trong một vũ trụ, lơ lửng một mặt trời rất lớn, mặt ngoài thiêu đốt liệt diễm màu tím, ở phía trước nó có vô số xích sắt đang lắc lư, xích sắt quấn quanh một đoàn hắc khí, để nó không cách nào chạy trốn.
- Đáng giận...
Trong hắc khí truyền ra thanh âm của Quỷ Thần Sách, hắn cố gắng giãy dụa, muốn phá vỡ phong ấn của Trần Chủ, đáng tiếc căn bản làm không được.
- Đừng vùng vẫy, ngươi không thể nào trốn ra!
Đúng lúc này, tiếng cười trào phúng của Siêu Thiên vang triệt vũ trụ.
Ngay sau đó, Siêu Thiên cùng Cực Đế xuất hiện ở trước Quỷ Thần Sách, Siêu Thiên vẫn mang mặt nạ hắc thiết, ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm Quỷ Thần Sách, Cực Đế thì mặt không biểu tình.
- Là các ngươi!
Quỷ Thần Sách hừ lạnh, cũng không có kinh hô.
Hắn là tồn tại bất tử, cho dù nhục thân bị hủy cũng khó vẫn lạc, đây chính là nguyên nhân Trần Chủ phong ấn hắn.
Siêu Thiên mỉa mai nói:
- Còn cậy mạnh, ngươi đã sắp chết, còn có cái gì muốn nói?
- Chết?
Quỷ Thần Sách phảng phất như nghe được chuyện cười, cao giọng cười to.
Siêu Thiên không có cảm giác được nhục nhã, vẫn cười nhìn Quỷ Thần Sách.
- Đã như vậy, vậy ngươi lên đi.
Siêu Thiên quay đầu nhìn Cực Đế nói, ngữ khí của hắn dừng một chút, chỉ Quỷ Thần Sách:
- Hấp thu hắn, Cửu Túc Cụ Quyền của ngươi sẽ mạnh hơn, đồng thời ngươi sẽ trực tiếp bước vào Vĩnh Hằng Thần Mệnh!
← Ch. 1796 | Ch. 1798 → |