← Ch.1529 | Ch.1531 → |
- Đi bắt bản tôn của Hỗn Độn Thần Chủ cho trẫm.
Tần Quân nhìn xuống Doanh Chính quỳ bái mình phân phó nói, cho dù Doanh Chính đã đạt tới Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh, nhưng vẫn như cũ là Thần Tử của hắn.
Hắn không bởi vì tu vi của Doanh Chính bay vọt, mà thay đổi tư thái.
- Tuân mệnh!
Trên mặt Doanh Chính lộ ra nụ cười tự tin, ngắn ngủi mười giây, liền để hắn thoát thai hoán cốt, hắn cần cơ hội biểu hiện.
Từ Thánh Nhân cảnh bay vọt đến Hồng Mông Đại Tự Tại cảnh, ở giữa vượt qua Thiên Đạo Chí Thánh cảnh, Đại Đạo Chí Tôn cảnh, Đại Đạo Đế Tôn cảnh, Vô Cực Hỗn Nguyên Siêu Thánh cảnh, Vô Cực Chí Cao Đại Đế cảnh, Vô Cực Đại Chúa Tể cảnh, Hồng Mông Dung Đạo cảnh, đây cơ hồ là chuyện không thể nào!
Nếu truyền đi, đoán chừng ngay cả các đại năng ở chỗ sâu của Cổ Thánh Đế Đạo cũng bị phá vỡ thế giới quan.
Sau đó Doanh Chính biến mất tại nguyên chỗ.
Hỗn Độn Thần Chủ đang liên hệ Thần Chủ Vân Điện bỗng nhiên cảm giác phía sau truyền đến một làn gió, vô ý thức quay đầu nhìn lại, dư quang liếc đi, kém chút dọa đến hắn hồn phi phách tán.
Chỉ thấy Doanh Chính đứng ở phía sau, miệt thị hắn.
- Ngươi...
Hỗn Độn Thần Chủ còn không kịp phun ra chữ thứ hai, Doanh Chính vung tay áo cuốn một cái, Hỗn Độn Thần Chủ cao tới mười trượng bị lực lượng khủng bố thu nhỏ, cuốn vào trong tay hắn.
Hô hô...
Ống tay áo cổ động, phát ra tiếng vang, Hỗn Độn Thần Chủ cứ như vậy bị trấn áp, không có lực phản kháng chút nào.
Nhìn về phía mấy chục ngàn phân thân Hỗn Độn Thần Chủ trong chiến trường, khóe miệng Doanh Chính bay lên, tràn đầy vẻ khinh thường, cảnh giới khiến cho tâm tính của hắn bành trướng.
Long Hổ, rất khó mắt nhìn thẳng côn trùng.
- Điêu trùng tiểu kỹ!
Doanh Chính nâng tay trái lên, nắm vào trong hư không một cái, mấy chục ngàn Hỗn Độn Thần Chủ phân thân trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Triệu Vân, Khổng Tuyên, Đông Hoàng Thái Nhất, Lữ Bố, Lý Tồn Hiếu, Na Tra, Nguyên Sơ đại đế, Bạch Khởi, Hắc Bạch Vô Thường đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Doanh Chính, thần sắc như thấy quỷ.
Hỗn Độn Thần Chủ phân thân đều có được thực lực Hồng Mông Dung Đạo cảnh, lại bị Doanh Chính nhẹ nhõm phai mờ.
Như vậy Doanh Chính mạnh bao nhiêu?
- Tu vi của gia hỏa này...
Cái trán của Đông Hoàng Thái Nhất đổ mồ hôi lạnh, hắn hoàn toàn nhìn không thấu Doanh Chính.
Ánh mắt của Khổng Tuyên, Lữ Bố cũng nhìn chòng chọc vào Doanh Chính, bọn hắn ở trên vị trí mạnh nhất Đại Tần thiên đình thời gian quá ngắn, ngắn đến để bọn hắn kinh ngạc.
Doanh Chính nhìn bọn hắn cười khẩy, quay người, vượt qua trăm tỉ dặm tinh không, đi vào trên Thiên Đế Thạch Điện, dạo bước đi qua bên cạnh Nhậm Ngã Tiếu
- Hi vọng ngươi không nên đùa nghịch quỷ kế.
Doanh Chính bỗng nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói, truyền âm chi thuật, chỉ có hắn cùng Nhậm Ngã Tiếu có thể nghe được.
Nhậm Ngã Tiếu lắc đầu bật cười, cũng không trả lời.
Sau đó Doanh Chính đi vào trước mặt Tần Quân, tay phải vung lên, Hỗn Độn Thần Chủ liền xuất hiện ở bên cạnh, bịch một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống, thân thể cao lớn run rẩy, muốn đứng lên, nhưng căn bản làm không được.
Viêm Tuyên Đế Quân, Câu Trần Đại Đế, Lăng Vân Tà Tôn... giật nảy mình, vội vàng khẩn trương ngăn ở trước mặt Tần Quân.
- Làm sao có thể.
Hỗn Độn Thần Chủ cúi đầu, hai mắt trừng lớn, mạch máu toàn thân nổi lên, trong lòng bị tuyệt vọng, hoảng sợ, không cam lòng lấp đầy.
- Bệ Hạ, tùy tiện thẩm vấn hắn a.
Doanh Chính hăng hái cười nói, khiến cho mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Lúc trước Hỗn Độn Thần Chủ còn không ai bì nổi, ở trước mặt Khổng Tuyên lộ ra bại thế, kết quả Doanh Chính bị Tần Quân đề bạt tu vi, lại trực tiếp bắt được Hỗn Độn Thần Chủ, tình thế chuyển biến nhanh chóng, để bọn hắn trở tay không kịp
Tần Quân gật đầu, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Thần Chủ hỏi:
- Năm đó ngươi trấn áp thủ hạ của trẫm ở nơi nào?
Đang khi nói chuyện, hắn nâng lên tay phải, hiện ra hư ảnh của Chuẩn Đề.
Thấy cảnh này, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Khổng Tuyên, Tôn Ngộ Không... đều trừng to mắt.
Bọn họ cùng Chuẩn Đề đều có ân oán tan không ra, không nghĩ tới Chuẩn Đề cũng thần phục Tần Quân, còn sớm hơn bọn hắn
Hỗn Độn Thần Chủ vô ý thức ngẩng đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm Chuẩn Đề, lộ ra vẻ mờ mịt, cắn răng nói:
- Ta chưa từng gặp qua hắn!
- Ngươi nói bậy! Năm đó không phải ngươi huyết tẩy Thiên Đế Vị Diện chúng ta sao?
Hi Linh Nữ Đế nghiêm nghị nói, nếu không phải Hỗn Độn Thần Chủ tàn sát đẫm máu, bộ hạ cũ của Thiên Đế Thạch Điện như thế nào lại tách rời?
Hỗn Độn Thần Chủ cắn răng nói:
- Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy ý ngươi, chớ có nhiều lời!
- Xem ra ngươi rất có cốt khí!
Trong mắt Doanh Chính lóe lên một sợi lam mang, một giây sau, toàn thân Hỗn Độn Thần Chủ co lại, ngửa đầu hét thảm lên.
- A a a a a...
Tiếng kêu thảm thiết của Hỗn Độn Thần Chủ vang vọng Tinh Đạo bảy màu, để sinh linh ở phương xa tê cả da đầu, sợ hãi run rẩy.
Triệu Vân, Đông Hoàng Thái Nhất... cũng trở lại Thiên Đế Thạch Điện, vây quanh ở sau lưng Hỗn Độn Thần Chủ, lạnh lùng nhìn hắn thống khổ
Nếu thực lực của bọn họ không đủ, giờ phút này sợ là đã bị Hỗn Độn Thần Chủ giết chết, nếu thương hại địch nhân, vậy bọn hắn rất khó sống đến hôm nay
Tần Quân vỗ vỗ Hi Linh Nữ Đế, Hi Linh Nữ Đế đứng dậy, cực kỳ hiểu chuyện
Thân thể hắn nghiêng về phía trước, khuỷu tay phải chống trên đầu gối, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Thần Chủ, cười nói:
- Nói, hay không nói?
- Ta không nói!
- A a a a...
- Ta nói! Ta nói!
Hỗn Độn Thần Chủ vừa quật cường một chút, đau đớn càng kinh khủng đánh tới, loại cảm giác này khó mà hình dung, như linh hồn bị kim đâm, dùng lửa đốt, thậm chí là xoắn nát
Hết thảy tra tấn đều đến từ Doanh Chính, khiến cho hắn đối với Doanh Chính sinh ra hoảng sợ lớn lao.
Doanh Chính hừ lạnh một tiếng, Hỗn Độn Thần Chủ liền không thống khổ nữa, tê liệt ngã xuống ở trước mặt Tần Quân, há mồm thở dốc, tứ chi còn run rẩy, rất là thê thảm.
- Hỗn Độn Thần Chủ đi Đại Đạo Vị Diện các ngươi chấp hành nhiệm vụ không phải ta, nhưng chúng ta đều ưa thích trấn áp tàn hồn của con mồi ở trong Vô Tận Hư Không Ngục, thủ hạ của ngươi hẳn là ở nơi đó.
Hỗn Độn Thần Chủ run giọng nói, phảng phất như muốn khóc.
Vô Tận Hư Không Ngục?
Tần Quân nhíu mày, những người khác cũng mê mang, hiển nhiên chưa nghe nói qua.
- Vô Tận Hư Không Ngục ở đâu?
Tần Quân trầm giọng hỏi
- Ta không thể nói, thật không thể nói, van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi.
Mặt Hỗn Độn Thần Chủ dán trên đất, vô cùng ủy khuất nói, âm thanh nghẹn ngào.
Rất hiển nhiên, nếu nói ra, hắn sẽ lọt vào trả thù, sống không bằng chết.
Tần Quân nhíu mày, đúng lúc này, một thanh âm truyền đến:
- Ta biết Vô Tận Hư Không Ngục ở đâu!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhất tề quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy tinh không trước Thiên Đế Thạch Điện bỗng nhiên bị một đôi tay xé mở, ngay sau đó Tô Đế bước ra, vẫn như cũ mặt lạnh, vết máu loang lổ,
Nhậm Ngã Tiếu nheo mắt lại, con mắt nhìn chằm chằm Tô Đế.
Tô Đế cũng nhìn về phía hắn, trong chốc lát, một loại cảm giác kinh dị khó có thể tưởng tượng phun lên trong lòng mọi người, bao quát Tần Quân.
Hai người đối mặt, phảng phất như lúc nào cũng có thể sẽ xuất thủ.
- Quả nhiên lại gặp được ngươi, tái chiến một trận đi!
Tô Đế nhìn chằm chằm Nhậm Ngã Tiếu, lạnh giọng nói, ngữ khí hoàn toàn như trước đây, không có một tia sinh khí.
Nhậm Ngã Tiếu giơ cằm, tóc trắng trên trán hơi phiêu động, lộ ra phóng khoáng ngông ngênh nói:
- Quên đi, lại đánh cũng không có ý nghĩa, nói đi, Vô Tận Hư Không Ngục ở đâu?
- Hừ, nhu nhược.
Tô Đế hừ lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía Tần Quân nói:
- Vô Tận Hư Không Ngục ở chỗ sâu trong Cổ Thánh Đế Đạo, ven đường tràn ngập các loại Đại Đạo nguy hiểm, muốn đi vào Vô Tận Hư Không Ngục, các ngươi phải đối mặt Thần Chủ Vân Điện, ở nơi đó, thực lực của người này là hạng chót.
Đang khi nói chuyện, hắn còn chỉ chỉ Hỗn Độn Thần Chủ nói.
← Ch. 1529 | Ch. 1531 → |